Chương 782

Nếu nằm viện, cô sẽ không có cách nào ngăn cản Hoắc trì Viễn.

Không dễ gì cô mới bình tĩnh lại đã bị anh làm đảo loạn.

“Nếu chảy máu bên trong, cứu cũng không kịp. Chị dâu nhỏ, ở trong bệnh viện đi, chị phải nghe em!” Hoắc Nhiên khí phách nói.

Tề Mẫn Mẫn cắn môi, nhìn thoáng qua khuôn mặt khói mù của Hoắc trì Viễn.

Cô cho rằng mấy ngày không nhìn thấy anh, cô nên quên anh rồi. Không nghĩ tới vừa thấy mặt, sự bình tĩnh mà cô cố gắng thể hiện ra sắp không khống chế được rồi. Lòng của cô bởi vì anh mà bắt đầu xao xuyến.

Hoắc trì Viễn cầm tay Tề Mẫn Mẫn, âm trầm nói: “Nghe lời. Hoắc Nhiên cũng là muốn tốt cho em.”

Tề Mẫn Mẫn cảm giác được bên trong bàn tay đang nắm tay của mình có thứ gì đó giống như vết sẹp, lập tức kéo tay anh ra xem. Khi cô nhìn thấy đó giống như là vết sẹo bị dao cứa đứt, nước mắt lập tức dâng lên hơi mù: “Hoắc trì Viễn, đây là có chuyện gì?”

“Không có việc gì. Không cẩn thận bị đao cứa vào thôi. Đã kết vảy rồi, sẽ nhanh khỏi thôi.” Hoắc trì Viễn không sao cả nói.

“Có phải bác Tưởng làm anh bị thương không?” Tề Mẫn Mẫn khẩn trương hỏi han. “Anh không nói cho bác ấy biết chúng ta đã chia tay sao? Vì sao bác ấy vẫn làm anh bị thương?”

“Nha đầu.” Hoắc trì Viễn nắm chặt lấy tay của Tề Mẫn Mẫn, thật sự nhìn vào mắt cô: “Em là vì sợ anh bị bác ấy làm bị thương nên mới đề xuất chia tay sao, đúng không? Nói cho anh biết?”

Tề Mẫn Mẫn chột dạ cúi đầu, cố gắng rút tay ra: “Không đúng! Em không muốn lặp lại lần nữa, em nói rồi mà. Em không có cách nào để yêu anh.”

“Gạt người!” Hoắc trì Viễn nâng mặt Tề Mẫn Mẫn lên, lạnh lùng nhìn gần vào đôi mắt đẹp của cô: “Em có thể gạt anh, nhưng không lừa được trái tim của mình đâu.”

“Trái tim của em lại nói cho em biết, anh không phải là chồng em!” Âm thanh của cô vì chột dạ mà run rẩy. Cô đẩy Hoắc trì Viễn ra, vươn tay với Ninh Hạo: “Ninh Hạo, đưa mình về nhà.”

Ninh Hạo không tiến lên, chỉ dùng ánh mắt hỏi Tề Mẫn Mẫn: “Cậu xác định là phải về nhà?”

“Hoắc Nhiên, làm thủ tục nằm viện!” Đột nhiên Hoắc trì Viễn bế cô lên, không để cho cô kháng cự đi ra ngoài.

“Anh ôm em đi đâu?” Tề Mẫn Mẫn bất an hỏi.

“Hoắc Nhiên phụ trách phòng bệnh VIP!” Tuy Hoắc trì Viễn bá đạo, nhưng hai tay ôm cô lại rất cẩn thận, e sợ đụng tới vết thương trên người Tề Mẫn Mẫn.

“Người muốn nằm viện nên là Giai Tuệ chứ? Xương đùi của cô ấy vỡ rồi!” Tề Mẫn Mẫn vùng vẫy trong lòng anh.

“Chân của cô ấy đã được nối xương, về nhà tĩnh dưỡng hơn một tháng là được.”

“Thật sao?” Tề Mẫn Mẫn bất ngờ hỏi han.

“Anh không lừa em!” Hoắc trì Viễn lạnh mặt nói.

“Thật sự quá tốt rồi!” Âm thanh của Tề Mẫn Mẫn có chút nghẹn ngào: “Lúc tan học em bị mấy nam sinh chặn lại, nếu không phải Giai Tuệ thay em trúng vài đá, thì em có thể đã bị nội thương rồi.”

“May mà có cô ấy.” Hoắc trì Viễn ôm chặt Tề Mẫn Mẫn vào ngực, run run giọng nói.

Nếu người bị đánh gãy chân là Tề Mẫn Mẫn, anh không rõ mình có thể bình tĩnh mà đứng ở chỗ này được không. Tim anh nhất định sẽ đau đến chết. Anh nhất định sẽ tự tay bóp chết mất người đàn ông đã đả thương Tề Mẫn Mẫn.

May mà có Vương Giai Tuệ, cô ấy đã chịu khổ thay cho Tề Mẫn Mẫn. Anh nhất định sẽ đền đáp cho cô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play