Chương 727

“Ý thức gian nan khổ cực?” Tề Mẫn Mẫn không rõ ngẩng đầu nhìn ba.

“Cho cậu ta biết được con không nhất định phải là của cậu ta, sẽ không vĩnh viễn ở sau lưng cậu ta, chỉ cần cậu ta quay đầu lại có thể nhìn đến con.” Tề Bằng Trình ôm vai con gái, thấm thía nói.

“Ba, lại còn thế nữa sao?” Tề Mẫn Mẫn bất an hỏi han.

Nếu vốn dĩ anh không cần cô?

Nếu cái gọi là hiểu lầm thật ra không quan trọng, hôm nay anh để cho cô xấu mặt mới là thật?

“Có lẽ cũng vô dụng, nhưng đối với con thì có tổn thất gì đâu?” Tề Bằng Trình thâm trầm hỏi lại.

Tề Mẫn Mẫn lắc đầu: “Dù sao kết cục tệ nhất chính là anh ấy không thích con.”

“Đúng, nếu phát triển theo hướng tốt, chính là cuối cùng cậu ta cũng hiểu rõ sự quan trọng của con, yêu con! Có dám đánh cuộc một lần hay không?” Tề Bằng TRình thân thiết hỏi han.

“Được.” Tề Mẫn Mẫn dùng lực gật đầu một cái.

Tề Bằng TRình cười xoa dầu con gái, sủng nịnh cười nói: “Cố lên, ba không tin con gái của ba không có một chút lực hấp dẫn nào.”

Tề Mẫn Mẫn cười.

Tề Bằng Trình cho cô một vẻ mặt cổ vũ.

Tề Mẫn Mẫn dùng lực hít sâu, mở cửa sổ, lạnh lùng nói với Hoắc trì Viễn ở bên ngoài cửa lớn: “Anh đi đi!Em không thích anh! Anh không cần giải thích cái gì! Hiểu lầm gì đó với em mà nói đều không có ý nghĩa.”

“Nha đầu!” Rốt cuộc cũng nhìn thấy cô xuất hiện, Hoắc trì Viễn có chút kích động. anh lập tức nắm hai tay lên thanh cửa sắt, lớn tiếng nói: “Anh biết em rất tức giận, nhưng anh có nỗi khổ rieneg1 Em không cần phủ định anh đâu!”

“Hoắc trì Viễn, anh cảm thấy hiện giờ nói những thứ này có ích sao? Bi thương đến chết tâm, anh đi đi, nếu anh không đi tôi liền báo cảnh sát!” Tề Mẫn Mẫn nói xong, liền đóng cửa sổ lại, lui về trên giường.

Tề Bằng Trình vẫn đứng trước cửa sổ, nhìn đến mê man vào Hoắc trì Viễn, quan sát phản ứng của anh. Khi ông nhìn thấy Hoắc trì Viễn ngồi chồm hổm trên đất, bất lực ôm mặt khi đó, trên mặt lộ ra một chút vui mừng.

Có lẽ bây giờ vẫn chưa nên tuyệt vọng.

Hoắc trì Viễn như người mất hồn trở lại bệnh viện, nhìn thấy Ưng Mẫn ngồi trong phòng bà Tưởng.

“Ưng Mẫn?” Anh kinh ngạc nhìn đối phương.

Ưng Mẫn đẩy kính cận, thanh nhã cười nói:”Em lo bà Tưởng đột nhiên tỉnh lại, cho nên ở trong này coi chừng. Lỡ bà ấy có tỉnh lại em có thể nói giúp anh.”

“Cảm ơn!” Hoắc trì Viễn nói xong liền ngồi đối diện Ưng Mẫn, mệt mỏi dựa vào sô pha. Anh dám mạo hiểm bất chấp bà Tưởng sẽ phát hiện ra đi gặp Tề Mẫn Mẫn, kết quả cô đã nản lòng thoái chí đến nghe anh giải thích cũng không chịu. Cô ấy thực sự đã hết hy vọng rồi?

“Gặp được Tề Mẫn Mẫn không?” Ưng Mẫn quan tâm hỏi.

Hoắc trì Viễn không hề chú ý đến ánh mắt lóe sáng của Ưng Mẫn, nhắm mắt khàn khàn nói:”Gặp được. Nhưng cô ấy không chịu nghe anh giải thích.”

Trong mắt Ưng Mẫn hiện lên một tia mừng thầm, nhưng rất nhanh biến mất. Cô vỗ nhẹ lên bả vai Hoắc trì Viễn:”Hoắc trì Viễn, đừng nản chí. Giải thích cũng không nên vội vàng, chờ cơ hội thích hợp.”

“Em đi làm việc đi. Ở đây có anh rồi.” Hoắc trì Viễn mở to mắt, lạnh nhạt nhìn Ưng Mẫn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play