Chương 639

“Con sao thế.” Tề Bằng TRình lo lắng hỏi.

“Em không sao!” Tề Mẫn Mẫn căng thẳng trả lời.

Ngày khi Tề Mẫn Mẫn muốn Hoắc trì Viễn trốn đi thì anh lại mở miệng:”Ba, con và Tề Mẫn Mẫn sẽ xuống giường bây giờ.”

Nghe được lời nói của Hoắc trì Viễn, Tề Bằng Trình lặng đi một chút, liền lập tức cười trả lời:”Không cần vội! Ba sẽ dặn nhà bếp hâm nóng lại thức ăn cho các con.”

Nghe được tiếng bước chân ngày càng xa, gương mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn đỏ bừng đầy tức giận:”Hoắc trì Viễn, anh Hoắc ý?”

Hoắc trì Viễn tao nhã cười yếu ớt:”Là anh…cố ý!”

“Đừng….muốn rời giường…” Tề Mẫn Mẫn nói đứt quãng, thân thể lên xuống theo động tác của Hoắc trì Viễn.

Khi anh chưa trở về, cô nhớ anh. GIờ anh về rồi, cô lại hy vọng anh lại đi công tác, nhanh buông tha cho cô.

Sau nửa giờ, Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn đang đỏ bừng mặt xuống lầu, bình tĩnh ngồi vào bàn ăn, hoàn toàn không nhìn mọi người hoặc vui mừng hoặc kinh ngạc hay hoảng sợ, giống như sự xuất hiện của anh là điều hiển nhiên.

“Anh rể, không phải anh đang ở B thị sao?” Tề Lạc kinh ngạc nhìn Hoắc trì Viễn. Việc anh từ B thị không làm cô bất ngờ, ngạc nhiên ở chỗ anh cùng Tề Mẫn Mẫn tay trong tay đi xuống lầu. Việc này có nghĩ Hoắc trì Viễn đã ở trong phòng Tề Mẫn Mẫn cả đêm qua!

Anh trở về tự kh nào?

“Bay đêm. Khi về đã hơn ba giờ sáng. Cho nên con không muốn quấy rầy mọi người nghỉ ngơi.” Hoắc trì Viễn bình tĩnh thong dong trả lời.

Tề Mẫn Mẫn tức giận ở dưới bàn ra sức nhéo Hoắc trì Viễn một cái. Anh không quấy rầy người khác nghỉ ngơi mà lại quấy rầy cô! Hại cả đêm qua không ngủ đủ 4 tiếng!

Hoắc trì Viễn nắm chặt lấy bàn tay đang tàn sát của Tề Mẫn Mẫn để lên bàn, cưng chiều hôn lên tay cô nói: “Ngoan nào. Lần sau anh nhất định sẽ để em ngủ thêm một lát.”

“Hoắc trì Viễn!” Tề Mẫn Mẫn tức giận trừng mắt nhìn Hoắc trì Viễn. Anh không nói lời nào thì sẽ thiếu đi một miếng thịt sao?

Lúc này, giúp việc mang bữa sáng đến cho bọn họ. Hoắc trì Viễn lập tức bắt đầu chia thức ăn cho Tề Mẫn Mẫn: “Ăn nhiều một chút! Ôm em như ôm cái khung xương.”

“Hoắc trì Viễn!” Tề Mẫn Mẫn bị Hoắc trì Viễn làm cho tức giận đến mặt mày xanh mét. Sao anh không thể đứng đắn một chút cơ chứ? Giống như hân không thể nói cho cả thiên hạ biết bọn họ đã làm gì nhau trong phòng.

“Không muốn ăn súp lơ à? Thế thịt bò thì sao?” Hoắc trì Viễn cố tình không hiểu Tề Mẫn Mẫn đang kháng nghị.

“Cái gì cũng không ăn.” Tề Mẫn Mẫn bất mãn nói.

“Đừng giận! Ngoan! Không phải anh đã yêu em một lúc rồi sao? Lần sau anh nhất định sẽ nhịn xuống, đưa em xuống dưới lầu ăn cơm trước.” Hoắc trì Viễn ghé vào tai Tề Mẫn Mẫn lặng lẽ nói.

Tề Mẫn Mẫn không thể nhin được nữa, gắp một miếng thịt bò nhét vào miệng Hoắc trì Viễn:”Anh ăn đi, đừng nói nữa.”

Tề Bằng Trình nhìn con gái và Hoắc trì Viễn thân mật với nhau thì mỉm cười. Xem ra sau này ông không cần lo lắng Hoắc trì Viễn sẽ làm tổn thương Tề Mẫn Mẫn. Người đàn ông này vừa nhìn đã biết anh ta muốn trở thành tù nhân của Tề Mẫn Mẫn.

“Anh rể, anh làm cách nào vào được phòng của chị em? Nửa đêm tất cả các cửa đã đều bị khóa.” Tề Lạc tò mò hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play