Chương 623

Tề Mẫn Mẫn vừa muốn nói hẹn gặp lại, Hoắc trì Viễn liền gửi đến một tin nhắn: Nhớ em. Anh không ngủ được.

Tề Mẫn Mẫn cười đáp lại: Vậy thì cầm ảnh của em hô 3 câu “Anh nhớ em” là được.

Hoắc trì Viễn gửi tới một icon đáng thương: Không phải người thật, không có cảm xúc.

Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt: Cảm xúc cái đầu anh!

Không đợi Hoắc trì Viễn trả lời, cô liền tắt QQ.

Nằm ở trên giường, cô nhớ tới Hoắc trì Viễn ngáp một cái.

Không thể nhớ đến anh nữa, nếu không người mất ngủ sẽ thành cô rồi.

Bên kia Hoắc trì Viễn nhìn chằm chằm QQ in lặng, có chút không cam lòng trừng mắt: “Lá gan ngày càng lớn, còn dám không để ý tới anh!”

Anh cảm thấy chắn chắn trên đầu anh bây giờ đang có một ác quỷ mang cánh lượn vòng vòng cười nhạo anh: Không thèm để ý! Không thèm để ý! Không thèm để ý!

Hoắc trì Viễn ném điện thoại lên trên bàn, sau đó xoay người ngồi vào bàn, bắt đầu chỉnh sửa tư liệu, tải phân tích, tạo file PDF.

Ngay tại lúc anh cho rằng Tề Mẫn Mẫn đã ngủ say, hộp tin nhắn lại sáng lên.

Tề Mẫn Mẫn: Chú, em mất ngủ.

Hoắc trì Viễn gửi một cái icon hiểu rõ: Đếm từ 1 tới 100.

Anh tuy đau lòng cùng bất lực. Nhưng ngăn cách ngàn dặm, sự quan tâm của anh cũng trở nên vô dụng.

Tề Mẫn Mẫn:Chú, anh coi em là trẻ con?

Hoắc trì Viễn gửi một khuôn mặt tươi tắn: Còn không phải sao??!

Tuổi này của cô tính ra chính là con nít rồi còn gì.

Anh đột nhiên có một loại cảm giác như mình đã trải qua vô hạn tang thương.

Tề Mẫn Mẫn: Cắt! Em là trẻ con? Vậy mỗi ngày anh quấn lấy em để làm gì??

Hoắc trì Viễn gửi một icon “ Đổ mồ hôi”: Đó là anh thương em.

Tề Mẫn Mẫn lúc này mới lộ ra tươi cười: Ngủ ngon! Đi ngủ sớm một chút!

Tề Bằng Trình đến nửa đêm thì tỉnh lại, nhớ tới Tề Mẫn Mẫn ngủ ở nhà. Ông vội vàng rời giường, khoác áo choàng rồi đi ra ngoài, lặng lẽ mở phòng Tề Mẫn Mẫn, nhẹ nhàng đi vào.

Đúng như ông dự đoán, Tề Mẫn Mẫn ngủ không ngoan, nằm nghiêng trên giường, chăn chỉ đắp kín chân còn lại rơi xuống đất hết.

Ông đau lòng, vội vàng chạy tới, nhặt chăn, đắp kín cho cô.

Ông ngồi bên giường, nhớ lại lúc con gái ba tuổi đi nhà trẻ khóc quấy, ông không nỡ để con gái ở trường nên bỏ bê công việc đến nhà trẻ với cô mấy ngày liền. Sau đó, cô giáo tại nhà trẻ tức giận phải đuổi ông đi, ông mới cố gắng ác độc một lần để con bé lại.

Khi đó, con gái ỷ lại ông biết bao nhiêu chứ?

Hiện tại, người Tề Mẫn Mẫn ỷ lại lại là Hoắc trì Viễn, ông thậm chí có chút không thoải mái. Ông nhớ cô con gái ngoan trước kia vẫn ỷ lại, sùng bái ông.

Ai cũng phải lớn lên cho nên ông phải tiếp nhận sự thật này. Con gái lớn lên tựa như con chim non rốt cuộc cũng phải tung cánh bay lượn.

Ông phải vui vẻ mới đúng.

Nhã Lam, con gái chúng ta rất giống em.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play