Chương 602

Nhà thiết kế nhìn ánh mắt kiên quyết của Hoắc trì Viễn, đành phải bất đắc dĩ nhún vai: “Được rồi, tôi sửa lại một chút.”

“Anh, anh cũng quá cổ lỗ sĩ rồi? Em thấy rất đẹp mà.” Hoắc Tương cười nhìn Hoắc trì Viễn.

“Là anh kết hôn, không phải em, ý kiến của em không có hiệu quả!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói.

Tề Mẫn Mẫn nhún vai với Hoắc Tương, cười nói: “Em đã nói với chị rồi, Hoắc trì Viễn sẽ để ý.”

“Em không biết là anh của em lại mãnh liệt như vậy.” Hoắc Tương cười lắc đầu.

Tề Mẫn Mẫn hì hì một tiếng: “Anh ấy luôn như thế.”

Hoắc trì Viễn là nhân vật chính trong đề tài lần này chỉ hơi hất mày, anh khoa tay múa chân nói với nhà thiết kế: “Thêm hoa hoặc gì đó, ít nhất phải che đến đây.”

“Cổ? Anh, anh xác định mình là người hiện đại, không phải từ triều Minh xuyên không qua chứ?” Hoắc Tương khoa trương cười to.

Hoắc trì Viễn không để ý đến sự cười nhạo của Hoắc Tương, khí phách nói với Tề Mẫn Mẫn: “Đi thay áo cưới đi, anh đưa hai đứa đi ăn tối.”

Tề Mẫn Mẫn cười gật đầu, đi vào trong phòng thay quần áo.

Hoắc Tương ngồi trên ghế sofa, dùng ánh mắt hi hữu nhìn Hoắc trì Viễn: “Anh, anh đúng là xuyên không.”

Hoắc trì Viễn một dạng tùy người muốn nói gì cũng được, khí phách ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tương, lạnh lùng cầm lấy tạp chí trên bàn, bắt đầu lật xem.

“Anh, trước kia khi chị Y Nhiên mặc quần áo biểu diễn cũng không thấy anh như vậy!” Hoắc Tương cười đùa Hoắc trì Viễn.

“Đó là nghệ thuật!” Hoắc trì Viễn chỉ trả về bốn chữ.

“Áo cưới cũng là nghệ thuật mà.” Hoắc Tương buồn cười tiếp sát Hoắc trì Viễn, thưởng thức vẻ mặt không tự nhiên của anh.

“Thẩm mỹ quan của chúng ta bất đồng.” Hoắc trì Viễn không chút thay đổi trả lời.

Hoắc Tương cười đùa: “Em xác định, anh xuyên không tới!”

Ngay lúc Hoắc trì Viễn bị Hoắc Tương chăm chú nhìn, Tề Mẫn Mẫn đã thay quần áo xong chạy đến. Cô cầm lấy cánh tay của Hoắc trì Viễn ngọt ngào cười hỏi: “Hoắc trì Viễn, chúng ta đến đâu ăn cơm?”

“Bí mật.” Hoắc trì Viễn điểm một cái lên chóp mũi của Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều nói.

“Anh, có thể băn khoăn đến tâm tình của em một chút không? Hai người suốt ngày ân ái khiến em cực kỳ bi thương.” Hoắc Tương ôm ngực, khoa trương nói.

“Em nên học tập Hoắc Nhiên, muốn ăn đồ ngon thì thành thật với anh.” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói xong, ôm lấy Tề Mẫn Mẫn rời đi.

Hoắc Tương nhanh chóng thu hồi tâm tình trêu cợt anh mình, bước nhanh đuổi theo: “Bóng đèn như em còn chưa tính được từ chức, các người đi đâu em đi đó!”

“Biết là bóng đèn mà vẫn đi theo.” Hoắc trì Viễn mở cửa xe, để cho Tề Mẫn Mẫn ngồi vào rồi đi qua đầu xe đến chỗ ghế lái.

“Anh, em cũng là con gái.” Hoắc Tương bất mãn kháng nghị.

“Lên xe!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng quăng cho Hoắc Tương hai chữ.

Hoắc trì Viễn đưa Tề Mẫn Mẫn đến một nhà hàng mới khai trương cách đây không lâu, lẵng hoa còn treo đầy trước cửa.

Vừa bước vào nhà hàng, Tề Mẫn Mẫn có cảm giác như đang bước vào hoàng cung Châu Âu, chiếc đèn thủy tinh sáng lộng lẫy rủ xuống từ trần nhà, nơi nơi đều mang lại cảm giác huy hoàng.


Chương 603:


“Đại sảnh đã lớn như vậy, đồ ăn ở đây chắc là đắt lắm?” Tề Mẫn Mẫn thấy cách trang hoàng đại sảnh, liền đoán ra chỉ có những người không bình dân mới dám vào dùng bữa ở nơi này.

“Em chỉ cần thưởng thức mỹ thực là được rồi.” Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, yêu chiều nói.

“Anh, đừng quên còn có người sành ăn ở đây!” Hoắc Tương đứng ở bên kia Hoắc trì Viễn, năm lấy cánh tay anh cười nói.

“Em béo thế này. Chốc nữa ăn ít một chút!” Hoắc trì Viễn nhìn thoáng qua thân hình mập mạp của Hoắc Tương, đạm mạc nói.

“Anh, anh thấy tiếc tiền hay thực sự cảm thấy em béo?” Hoắc Tương trừng mắt nhìn Hoắc trì Viễn hỏi.

Chỉ là thắt lưng cô hơi thô một chút, nhưng cũng không đến mức béo, chính là đầy đặn.

“Đều có!” Hoắc trì Viễn ranh mãnh trả lời.

Khi đồ ăn đều đã được bưng lên, Tề Mẫn Mẫn không thể phân biệt nổi nhìn chằm chằm vào các loại mỹ thực nói:”Chú, đây là cái gì?”

“Anh cũng không biết. Ăn thử xem.” Hoắc trì Viễn bưng một phần đồ ăn tinh xảo đến trước mặt Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn lấy thìa múc đồ ăn vào miệng, tinh tế thưởng thức:”Có hương vị xoài, hình như còn có mùi thơm của sữa, một ít thịt bò nữa…..mùi vị thật phức tạp! Nếm vào không nhận biết được cụ thể. Nhưng thật sự ăn rất ngon!”

“Đây là mị lực của phương pháp nấu ăn. Chị vĩnh viễn không đoán được mình đã ăn bao nhiêu vị.” Hoắc Tương vừa ăn vừa nói.

“Chị Hoắc Tương, chị hiểu biết thật đấy!” Tề Mẫn Mẫn sùng bái nhìn Hoắc Tương.

“Tiền nhuận bút của em đều đổ vào du lịch với thức ăn ngon mà.” Hoắc Tương cười nói.

Một năm thì có hơn nửa năm cô đi du lịch thế giới, hưởng thụ đồ ăn ngon ở khắp nơi. Các món ngon được bày ra trên bàn cô chỉ biết là do phương pháp nấu ăn đặc biệt.

“Thật hâm mộ nghề nghiệp của chị Hoắc Tương, có thể vừa đi chơi vừa kiếm tiền, không cần sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ tan ca.” Tề Mẫn Mẫn nhớ đến việc Hoắc Tương là nhà văn nổi tiếng, liền hâm mộ nói.

“Chị có biết vì sao em lại làm nhà văn mà không chịu theo ngành y không?” Hoắc Tương thần bí trầm giọng nói.

“Không thích?” Tề Mẫn Mẫn cảm thấy xuất thân từ một gia đình bác sĩ như Hoắc Tương mà lại không chịu làm bác sĩ, trừ phi là có nguyên nhân khác.

“Bởi vì làm bác sĩ quá mệt mỏi! Một ngày phải giải phẫu hơn mười ca bệnh mệt chết khiếp không nói, ăn cơm cũng không có thờ gian. Đối với tình yêu mãnh liệt với đồ ăn ngon mà nói đây mới là sự tra tấn khủng khiếp nhất.

Cho nên tốt nghiệp cấp ba xong em đã quyết định không làm bác sĩ.” Hoắc Tương cười giải thích.

Hoắc trì Viễn nghe Hoắc Tương nói xong, bất đắc dĩ lắc đầu, ném ánh nhìn “rõ ràng là do lười biếng” về phía Hoắc Tương.

“Anh, chắc anh không sành ăn các món ngon trên thế giới đâu nhỉ.” Hoắc Tương cười trả lời.

“Chị Hoắc Tương, muốn thừa nhận mình là người sành ăn thật sự cần dũng khí rất lớn. Em cũng muốn làm một người sành ăn.” Tề Mẫn Mẫn lè lưỡi nhìn Hoắc Tương, nghịch ngợm cười nói.

Hoắc Tương đập tay vs Tề Mẫn Mẫn:”Cố lên!”

“Em đừng có làm hư Tề Mẫn Mẫn!” Hoắc trì Viễn lạnh nhạt mở miệng.”Nếu cô ấy béo lên, em chết với anh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play