Chương 595

“Cũng khó nói, nếu gãy xương thì phải bó thạch cao.” Hoắc Nhiên cố ý thở dài: “Làm sao có thể té ngã?”

“Bước trượt, lăn từ trên cầu thang xuống.” Tề Lạc đáng thương tội nghiệp nói.

“Hẳn không thảm như thế đi?” Tề Lạc khẩn trương nhìn Hoắc Nhiên.

“Khó mà nói, có người ngã một lần đã thế này rồi.” Hoắc Nhiên nói lại ngồi xuống máy tính bên cạnh.

Hoắc trì Viễn tiếp nhận kiểm tra đơn, đi ra ngoài.

Vào phòng cấp cứu, Dương Nguyệt Quyên liền nổi giận chạy tới: “Bệnh viện gì thế? Vậy mà không cho người nhà vào. Hoắc trì Viễn, bệnh viện gì đây!”

“Ai không cho người nhà vào hả, tôi và Hoắc trì Viễn vẫn ở trong phòng cấp cứu cùng Tề Lạc, không có người nào đuổi chúng tôi rời đi. Vì sao mà bà không thể hiểu rõ, đừng có đem sai lầm của bản thân hắt lên người Hoắc trì Viễn.” Tề Mẫn Mẫn trào phúng cười bác bỏ: “Hoắc trì Viễn là quá tốt, cái gì anh ấy cũng không quản là được chứ gì, Hoắc trì Viễn, chúng ta đi.”

Tề Mẫn Mẫn túm tay Hoắc trì Viễn đi ra ngoài.

Cô thật sự không chịu nổi bà ta nữa rồi!

Anh là một ông chủ lớn, nhân công mấy vạn người, chỉ có anh răn dạy người khác, khi nào thì anh phải chịu loại khinh miệt này.

Có lòng mà như thế, thật sự không hiểu nổi1 “Hoắc trì Viễn, cảm ơn con, con mang Tề Mẫn Mẫn về nghỉ đi. Người này đã có ba.” Tề Bằng Trình cảm kích nói.

“Hoắc Nhiên là chuyên gia khoa chỉnh hình, có cậu ấy ở đây ba không cần lo.

Công ty con có việc, không có cách nào ở lại được.” Hoắc trì Viễn nói xong, ôm Tề Mẫn Mẫn rời đi.

Nhìn thấy Hoắc trì Viễn rời đi, Tề Lạc tức giận đến muốn mắng mẹ ngu ngốc. Cô dùng khổ nhục kế mới có thể quấn lấy Hoắc trì Viễn, cũng không phải để dọa anh chạy mất. lúc Tề Bằng Trình đi nộp phí, cô hạ giọng, mất hứng hỏi: “Mẹ, hôm nay mẹ có mang theo não không? Mẹ để Hoắc trì Viễn rời đi, thì lần ngã này của con đi xong rồi.”

“Không phải mẹ đau lòng con sao?” Dương Nguyệt Quyên bất giác nhìn con gái: “Con cố ý ngã xuống lầu?”

“Ninh Hạo không để ý đến con, con chỉ có thể xuống tay trên người Hoắc trì Viễn. Ai biết mẹ ngốc như thế?” Tề Lạc tức đến trợn trắng mắt.

“Chân của con……. không sao chứ?”

“Có sao con đã đau chết rồi!” Tề Lạc xem, mẹ trước kia nhìn có đủ tâm kế, thế nào mà hôm nay lại ngu ngốc như vậy?

Lần thứ hai Tề Mẫn Mẫn theo Hoắc trì Viễn đến nhà xưởng, khi anh cùng quản lý nhà xưởng bàn luận các vấn đề phát sinh thì cô liền im lặng ngồi ở một góc sáng sủa, cầm IPAD chơi trò chơi.

Hoắc trì Viễn biết Tề Mẫn Mẫn nhàm chán, liền đẩy nhanh tốc độ bàn bạc với quản lý. Nhưng cứ là việc anh muốn hết sức cố gắng, thì khi anh xong việc nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ.

Anh đi đến trước mặt Tề Mẫn Mẫn đang cúi đầu chơi trò chơ, xoay người lấy IPAD của cô:”Liệu anh có nên tịch thu IPAD của em không?”

“Đừng!” Tề Mẫn Mẫn lập tức nhảy dựng lên đòi lại IPAD trên tay Hoắc trì Viễn.

“Đồ điện tử rất hại mặt. Mỗi lần em cứ chơi vài tiếng liên tục, nói không chừng một ngày nào đó em sẽ biến thành người mù.” Hoắc trì Viễn giơ cáo IPAD, không đồng tình nhờ Tề Mẫn Mẫn.

“Mấy người nói chuyện em nghe không hiểu.” Tề Mẫn Mẫn ủy khuất nói.

“Về sau không được chơi lâu như vậy nữa. Đôi mắt xinh đẹp của em không nên bị cặp kính che mất.” Hoắc trì Viễn đưa lại IPAD cho Tề Mẫn Mẫn, thản nhiên cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play