Chương 568

“Hồng nhạt đi!” Hoắc trì Viễn nói xong, kéo Tề Mẫn Mẫn đến trước gương, lấy từ trong túi áo ra một cái hộp, trong đó có một chiếc vòng cổ gồm mười hạt ngọc trai cùng một viên kim cương, đeo cho Tề Mẫn Mẫn anh hỏi:“Thích không?”

“Thật đẹp!” Tề Mẫn Mẫn vuốt ve sợi dây ngọc trai màu hồng nhạt, ngạc nhiên nói: “Cùng với chiếc nhẫn này đúng là một bộ!”

“Anh đã cho người thiết kế phù hợp với kiểu dáng với chiếc nhẫn kia!” Hoắc trì Viễn ôm eo Tề Mẫn Mẫn, cười nói.

“Hoắc trì Viễn, anh đối với em tốt như vậy, em sẽ nghiện mất!” Tề Mẫn Mẫn cảm động, nghẹn ngào nói. Có thể có được mười hạt ngọc trai hoàn mỹ như vậy không phải là chuyện dễ dàng. Chiếc vòng này chắc chắn cực kỳ quý giá.

Anh cưng chiều cô như vậy sẽ khiến cô nghiện mất. Nếu một ngày nào đó anh không còn thích cô nữa, nhất định cô sẽ cực kỳ đau khổ.

“Anh kiếm tiền là để cho bà xã tiêu mà!” Hoắc trì Viễn nhéo mũi Tề Mẫn Mẫn, trầm giọng nói.

“Em giống như người chỉ biết ăn bám anh thôi vậy!” Tề Mẫn Mẫn xoa gáy, bất đắc dĩ nói.

“Có thể khiến em phụ thuộc vào anh là kiêu ngạo của anh rồi!” Hoắc trì Viễn ôm eo Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều nhìn Tề Mẫn Mẫn ở trong gương.

Bộ lễ phục này tôn lên dáng người nhu mì, xinh đẹp của cô.

“Tiên sinh, áo choàng đây ạ!” Nhân viên cầm chiếc áo choàng lông cáo đưa cho Hoắc trì Viễn, lễ phép nói.

Hoắc trì Viễn nhận lấy áo choàng, khoác lên vai Tề Mẫn Mẫn, “Rất được!”

“Thật sự đẹp hay có thể che giấu thứ mà anh không muốn người ta nhìn thấy?” Tề Mẫn Mẫn yêu kiều trừng mắt nhìn Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn bọc cô kín như vậy thì sao cô có thể so sánh được với Lynda chứ?

“Cả hai!” Hoắc trì Viễn cười đặt tay Tề Mẫn Mẫn vào khuỷu tay anh, dẫn cô rời đi.

Lynda vừa thấy Tề Mẫn Mẫn đến, liền không tự giác được theo sát cô.

Luận dáng người, Tề Mẫn Mẫn cũng chẳng hơn cô là bao; Luận về sắc đẹp, Tề Mẫn Mẫn tựa hồ còn không bằng cô.

Vì cái gì trong mắt Hoắc trì Viễn chỉ có Tề Mẫn Mẫn?

Cô gọi phục vụ đến, cầm lấy hai ly sâm banh, sau đó liền lắc lắc vòng eo gợi cảm tiến về phía Hoắc trì Viễn cùng Tề Mẫn Mẫn.

“Cố phu nhân, đã lâu không gặp.”

Tề Mẫn Mẫn nhìn Lynda đưa ly sâm banh qua, liền hơi hất mày. Lynda đây là cùng cô hạ chiến thư? Đi đến liền muốn bức cô uống rượu!

Cô nhận lấy ly sâm banh, xinh đẹp cười nói: “Dì Lynda, Cheers!”

Cô vừa muốn uống hết ly sâm banh thì liền bị Hoắc trì Viễn đoạt lấy.

“Con nít thì uống rượu làm cái gì?” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói xong, liền đưa ly sâm banh cho người phục vụ, sau đó kéo Tề Mẫn Mẫn vào trong hội trường.

Lynda bi thương xoay người, quay lưng về phía mọi người lén lau giọt lệ nơi khóe mắt, sau đó ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Tình yêu của cô liền không có kết quả.

Cô rất rõ ràng, là chính cô không khống chế được trái tim mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play