Chương 558

Lúc này, Ninh Hạo đến trước mặt Hạ Minh nói: “Theo mình được biết, dượng của Hoắc trì Viễn là cục trưởng của WS, ba là viện trưởng viện XX, hẠ Minh. Nếu cậu có thể nhận sai, việc ba cậu nhận tiền, lấy tiền boa từ thuốc kiểu gì sớm muộn cũng bị tra ra.”

“Cậu… làm sao cậu biết?” Hạ Minh khẩn trương nhìn Ninh Hạo.

“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.” Ninh Hạo lạnh lùng nở nụ cười.

Vương Giai Tuệ túm lấy Hạ Minh, thật sự nói: “Cậu đã quên, Ninh Hạo là con trai của tỉnh trưởng.

Hạ Minh buồn bực mím môi.

Vì sao mọi người đều có gia thế như vậy?

“Hạ Minh, lần này đúng là lỗi của chúng ta. Chỉ cần cậu thành tâm giải thích, Tề Mẫn Mẫn sẽ tha thứ cho cậu. Về sau, mọi người là bạn học tốt.” Vương Giai Tuệ suy bụng ra ra bụng người khuyên can Hạ Minh, hi vọng cô có thể quay đầu.

“Vĩnh viễn không thể!” Hạ Minh nhìn thoáng qua Ninh Hạo, ánh mắt hàm chứa phẫn nộ chạy đi.

Vương Giai Tuệ cau mày, bất đắc dĩ thở dài. Xem dáng vẻ này của Hạ Minh, cho dù cô có giải thích cũng không thể có khả năng Hạ Minh nhận ra lỗi, về sau sợ là lại tiếp tục làm thương tổn Tề Mẫn Mẫn. Cô nhớ tới nhiệm vụ của Hoắc trì Viễn giao cho mình, lập tức sinh lòng cảnh giác. Cô xác định người đầu tiên phải đề phòng chính là Hạ Minh.

“Vương Giai Tuệ, Tề Mẫn Mẫn là cô gái lương thiện, nhưng không có nghĩa là cô ấy dễ bị bắt nạt. Vì chính cậu, không cần nói với Hạ Minh nữa.” Ninh Hạo nói xong, đi lướt qua, đến phòng học.

“Lớp trưởng, mình không thế nữa.” Vương Giai Tuệ đem hai tay làm thành hình chiếc loa, nói với bóng lưng của Ninh Hạo: “Mình sẽ không làm bạn với Hạ Minh nữa.”

Ninh Hạo quay đầu lại, cười cười với Vương Giai Tuệ.

Vương Giai Tuệ cảm giác ngực mình bắt đầu đập bùm bùm, lớp trưởng là bạch mã hoàng tử, vậy mà lại cười với cô.

Cô đang nằm mơ đi?

Tuy cô chỉ thần tượng Ninh Hạo, cho tới bây giờ đều không nghĩ sẽ thích anh.

Ninh Hạo ngồi xuống bên cạnh Tề Mẫn Mẫn vừa thu dọn sách vở, vừa hỏi: “Tiêu tan hiềm khích trước kia với Vương Giai Tuệ rồi hả?”

“Lớp trưởng, sao cậu biết?” Tề Mẫn Mẫn cười hỏi.

“Thái độ của Vương Giai Tuệ.” Ninh Hạo dịu dàng cười.

“Cô ấy thật tâm biết sai, có ý sửa đổi. Cho nên mình tha thứ cho cô ấy rồi. Ba cô ấy vậy mà vì cô ấy là con gái mà ly hôn với mẹ cô ấy. Ngẫm lại, thật ra cô ấy rất đáng thương, bất đồng với Hạ Minh.” Tề Mẫn Mẫn nhớ tới ngày hôm qua nói chuyện phiếm với Vương Giai Tuệ, khi đó cô ấy rất hiểu biết, trong lòng liền có một loại cảm giác chua xót. Trên thế giới này sao lại có người ba ngoan độc như vậy, vậy mà chỉ cần con trai không cần con gái, có thể ngoan độc quyết tâm vứt bỏ con gái vừa sinh ra.

“Hiệu trưởng, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng và sẽ báo cáo lại.” Cô Vương vừa xin lỗi vừa cam đoan nó.

Đặt điện thoại xuống rồi, cô đau đầu nói:”Toàn những đứa nhỏ không lúc nào làm người ta bớt lo lắng!”

Có đồng nghiệp tò mò hỏi cô tại sao lại như vậy.

Cô ôm cái trán nói:”Ở lớp tôi, Hạ Minh Minh và Vương Giai Tuệ bỏ thuốc vào cơm trưa của Tề Mẫn Mẫn. Mấy người nói đây không phải là ăn no rửng mỡ sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play