Chương 537

”Em dám chê anh vừa già vừa xấu sao?” Hoắc trì Viễn ném Tề Mẫn Mẫn lên giường, đè lên người cô uy hiếp.

”Lúc em 100 tuổi, anh cũng đã 112 tuổi rồi!” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ.

”Thế thì cũng là ông già đẹp trai nhất!” Hoắc trì Viễn cầm hai tay Tề Mẫn Mẫn, cố định chúng trên đỉnh đầu cô, bá đạo nói.

”Được rồi, không chê anh nữa!” Tề Mẫn Mẫn nắm lấy bàn tay to của Hoắc trì Viễn, đôi mắt linh động chớp chớp: “Bởi vì lúc đó em cũng biến thành một bà lão vừa già vừa xấu. Hai chúng ta là một đôi xấu xí!”

”Đều xấu..!” Hoắc trì Viễn bị từ ngữ của Tề Mẫn Mẫn chọc cười, nằm trên người Tề Mẫn Mẫn, cười không ngừng.

”Nếu anh 100 tuổi vẫn đẹp trai giống như bây giờ thì không phải yêu tinh sao?” Tề Mẫn Mẫn cười nói.

”Vậy thì thống nhất như thế đi!” Hoắc trì Viễn hôn một cái lên môi Tề Mẫn Mẫn, “Hai chúng ta sống đến già, cả hai sẽ trở thành một đôi xấu xí!”

”Quân tử nhất ngôn!” Tề Mẫn Mẫn dựng ngón út lên, chớp chớp mắt nói.

”Tứ mã nan truy!” Hoắc trì Viễn cũng nghéo ngón út với cô. Sau đó, anh cười bịt lại đôi môi ngọt ngào mà vẫn khao khát, đòi lấy từng tấc ngọt ngào của cô.

Ngay khi Tề Mẫn Mẫn cho rằng Hoắc trì Viễn lại muốn mình, anh đột nhiên dừng nụ hôn nồng nhiệt này, dựa vào người cô thở dốc kịch liệt.

Chờ đến khi anh đã điều chỉnh lại hơi thở, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tề Mẫn Mẫn, cười nói: “Hôm nay em đã bị chịu khổ không ít, anh không nỡ giày vò em nữa. Cho em nghỉ ngơi một đêm đã! Lúc khác anh sẽ đòi sau!”

”Có thể nghỉ ngơi một năm hay không?” Tề Mẫn Mẫn nháy mắt, tràn ngập hi vọng hỏi han.

”Không thể!” Hoắc trì Viễn ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, thông giọng nói.

”Keo kiệt!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn chu miệng. Anh để cô nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa không được sao? Cô thật sự hơi sợ hãi sự cuồng nhiệt của anh, cô sợ sẽ bị đắm chìm trong đó không thoát ra được.

”Em muốn khiến anh khó chịu sao?” Hoắc trì Viễn thổi vào tai Tề Mẫn Mẫn, hơi thở không ổn định hỏi.

Tề Mẫn Mẫn lập tức đau lòng lắc đầu.

”Ngủ đi!” Hoắc trì Viễn cười thỏa mãn. Anh nhấc chăn phủ lên hai người, dùng cả tay lẫn chân quấn chặt lấy Tề Mẫn Mẫn, ôm cô cùng ngủ.

Có lẽ vì cái ôm của Hoắc trì Viễn quá mức ấm áp hoặc do trong đơn thuốc có chút thuốc ngủ, Tề Mẫn Mẫn rất nhanh đã chìm vào mộng.

Trong mộng, cô mơ thấy có hai ông bà lão râu tóc bạc phơ, răng cửa cũng không còn, đang đứng trước gương so xem ai xấu hơn.

Cô bị những cảnh trong mơ mà buồn cười, Tề Mẫn Mẫn nằm trong lòng Hoắc trì Viễn cười lảnh lót.

Hoắc trì Viễn hôn nhẹ lên mí mắt Tề Mẫn Mẫn, trong mắt đầy yêu chiều: “Mơ cái gì vậy mà vui vẻ như thế?”

”Một đôi xấu!” Tề Mẫn Mẫn lẩm bẩm chui vào lòng Hoắc trì Viễn, tìm một vị trí thoải mái trong ngực anh, tiếp tục nằm mơ.

Thì ra là thế.

Hoắc trì Viễn nắm chặt tay Tề Mẫn Mẫn, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô: “Một đôi xấu! Chúng ta sẽ ở bên nhau thêm một trăm năm nữa!”

Đột nhiên Hoắc trì Viễn phát hiện hiện tại người anh mong muốn sống cả đời đã biến thành Tề Mẫn Mẫn, không phải là Tưởng Y Nhiên nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play