Chương 520

Tề Mẫn Mẫn dựng thẳng ba ngón tay lên, thấy Hoắc trì Viễn nghiêm mặt, liền thu hồi một ngón tay, hướng Hoắc trì Viễn hai cái, thấy anh vẫn nghiêm mặt, lại thu hồi tiếp một ngón tay, sau đó đáng thương nói với Hoắc trì Viễn: “Một ngày, một ngày cũng không được sao?”

Cô muốn nghỉ ngơi, cô sợ tình cảm mãnh liệt của Hoắc trì Viễn.

Lại làm tiếp nữa, cô nhất định sẽ bị phá hư mất.

Mà dường như anh chỉ cần vừa thấy cô, liền hận không thể cắn cô đến tận xương cốt.

“Nha đầu, Hoắc trì Viễn luyến tiếc, con vẫn nên trở về cùng nó đi. Con ở cạnh cha mười tám năm, cha thấy đủ rồi.” Tề Bằng Trình cưng chiều nói.

Tề Mẫn Mẫn ôm lấy cánh tay của Tề Bằng Trình, làm nũng nói: “Nhưng con nghĩ đến ba.”

Hoắc trì Viễn cầm nắm tay, thô vừa nói: “Một ngày, sáng sớm mai anh đón em đến trường!”

Tề Mẫn Mẫn nghe được lời nói của Hoắc trì Viễn, lập tức hưng phấn mà xoay người, bổ nhào vào trong lòng Hoắc trì Viễn, nặng nề hôn anh một cái: “Cảm ơn chú!”

“Em cứ thế mà rời đi sao?” Hoắc trì Viễn nhăn mặt, lạnh nhạt hỏi.

“Em rất mệt. Em phải nghỉ ngơi một ngày.” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, nhỏ giọng nói bên tai Hoắc trì Viễn.

Thực ra cô cũng lưu luyến Hoắc trì Viễn, nhưng lại sợ về nhà thì không xuống nổi giường.

Hoắc trì Viễn nghe được lời nói của cô, lập tức đau lòng.

Đúng là hai ngày nay anh có chút không biết tiết chế, quá mức cuồng nhiệt.

Hoắc trì Viễn trở nên như vậy chính anh cũng cảm thấy có chút xa lạ.

Hồi còn ở bên Y Nhiên, anh đều có thể khống chế bản thân mình rất tốt, không để dục vọng lấn át.

“Được. Chỉ một ngày thôi.” Hoắc trì Viễn dùng sức siết Tề Mẫn Mẫn một cái rồi mới buông cô ra, đẩy cô về phía Tề Bằng Trình.”Nha đầu, về nghỉ ngơi sớm một chút, không được thức đêm.”

Tề Mẫn Mẫn lưu luyến vẫy tay với Hoắc trì Viễn, theo ba ngồi vào trong xe.

Tề Bằng Trình thấy xe đã khởi động rồi mà ánh mắt Tề Mẫn Mẫn vẫn không dời Hoắc trì Viễn, liền cưng chiều vuốt tóc cô:” Bảo bối à, nếu luyến tiếc như vậy thì xuống xe đi theo cậu ta đi. Ba đã quen những ngày không có con ở bên rồi.”

Tề Mẫn Mẫn thu lại ánh mắt, quay lại ôm Tề Bằng Trình:”Không đâu, hôm nay con muốn về với ba.”

Hoắc trì Viễn lái xe một mình, cảm giác không thoải mái. Ánh mắt anh lướt qua ghế phụ, bên cạnh trống rỗng làm tim anh cũng thấy hiu quạnh theo.

Hóa ra anh đã sớm quen có Tề Mẫn Mẫn bầu bạn.

Về nhà, tắm rửa xong, anh liền vào thư phòng làm việc. Hai ngày nay vì muốn ở bên Tề Mẫn Mẫn, rất nhiều công việc đã bị anh gác lại, cho nên anh vừa mở điện thoại thì lại bắt đầu bận rộn. Các văn bản, các video, các cuộc điện thoại …. Chẳng mấy đã đến mười hai giờ. Chờ kết thúc mọi việc, anh lại ngồi ngây ngốc trong thư phòng trống rỗng.

Nha đầu vẫn chưa gọi cho anh, cũng không nhắn tin.

Đột nhiên cảm thấy cô tịch.

Biệt thự nhà họ Tề, Tề Mẫn Mẫn bưng một bát canh ra từ phòng bếp, đặt vào tay Tề Bằng Trình, ngây thơ hỏi:”Ba, đây là bát canh tỉnh rượu con học từ quản gia của bà nội. Ba mau uống đi. sẽ không đau đầu nữa đâu.”

“Hôm nay không hề uống nhiều rượu, cũng không biết sao lại say như vậy. Có lẽ là quá kích động.” Tề Bằng Trình ôm con gái vào lòng, cười uống hết bát canh giải rượu.

“Ba, con xoa bóp giúp ba.” Tề Mẫn Mẫn nhảy lên trên sô pha, vòng ra phía sau ông, bắt đầu giúp ông mát xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play