Chương 513

Nửa giờ sau, Hoắc Hoài Lễ rút hết kim châm trên người bà nội Hoắc ra, bỏ vào một cái hộp nhỏ chuyên dùng đựng kim:”Mẹ, để con gọi giúp việc giúp mẹ mặc quần áo.”

Bà nội Hoắc ngồi dậy, gật đầu với con trai.

Chỉ chốc lát sáu, thím Vương liền đi vào, quan tâm hỏi:”Lão phu nhân, hôm nay bà muốn mặc gì?”

“Cái móc bên trái có treo một bộ sườn xám, thím lấy ra đây, để tôi xem còn mặc được nữa không?” Bà nội Hoắc cười dặn dò.

“Lão phu nhân mấy năm nay không hề lên cân, nhất định mặc vừa.” Thím Vương lấy lòng nói.

Với sự trợ giúp của thím Vương, mặc bộ sườn xám vào, sửa sang lại chỉnh tề rời khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách sớm đã kín người ngồi.

“Mẹ, chúng ta đi trước thôi. Cũng không nên để người nhà họ Tề chờ chúng ta.” Chu Cầm chào đón, thay người giúp việc đẩy xe lăn của bà nội Hoắc, đưa bà đến trước mặt mọi người.

“Ừm. Nên đi sớm một chút.” Bà nội Hoắc đồng ý nói.”Đúng rồi, thím Vương, giúp tôi mang cái hòm ở đầu giường ra đây.”

“Bà nội, bà lại lấy đồ gia truyền nào ra tặng cho cháu dâu vậy?” Hoắc Nhiên tò mò ôm cổ bà nội Hoắc hỏi.

“Nói cho cháu biết thì còn gì là bất ngờ?” Bà nội Hoắc vuốt ve cánh tay Hoắc Nhiên, kiêu ngạo cười hỏi lại.

“Chỉ cần nói cho mình biết là được rồi.” Hoắc Nhiên áp vào mặt bà nội Hoắc, cười hì hì nói.

“Cháu là sợ bà tặng bảo bối cho vợ Hoắc trì Viễn, đến lúc đó thì không có phần cho vợ cháu chứ gì?” Bà nội Hoắc cười đùa nói.

“Sao lại như vậy chứ? Bà có tặng cho chị dâu nhỏ thì cháu cũng không ghen.

Cháu chỉ tò mò bà nội có bảo bối gì thôi mà.” Hoắc Nhiên ôm cổ bà nội, vừa làm nũng nói.

“Muốn biết thì nhanh chân mang quà cho cháu dâu đến đây. Tiện đưa hết bảo bối ra đây luôn, cho cháu tùy ý chọn.” Bà nội Hoắc cười nói.

“Bà nội, chá phát hiện ra bà mới là người đa mưu túc trí nhất! Bái phục bái phục!” Hoắc Nhiên cúi đầu thật sâu trước bà nội khoa trương nói.

…….

Tề Mẫn Mẫn ngồi dựa vào ghế, thưởng thức nhìn dáng người mạnh mẽ của Hoắc trì Viễn dưới bể bơi.

Cô không ngờ Hoắc trì Viễn có kỹ thuật bơi tốt như vậy, bơi ếch, bơi bướm, bơi tự do….. Anh đã biểu diễn trước mặt cô một lần.

Ở cạnh một người đàn ông như vậy vĩnh viễn sẽ không cảm thấy nhàm chán, mỗi phút lạ phát hiện ra một ưu điểm của anh.

“Nha đầu, có muốn xuống đây không?” Hoắc trì Viễn bơi vào bờ cười hỏi.

Tề Mẫn Mẫn ra sức lắc đầu:”Em sợ lạnh.”

“Xuống nước bơi sẽ không lạnh đâu.” Hoắc trì Viễn lập tức tóm được mắt cá chân Tề Mẫn Mẫn, dùng sức một chút kéo được cô xuống bể bơi.

Tề Mẫn Mẫn nuốt phải mấy ngụm nước, rốt cục cũng ngoi lên được mặt nước.

Hoắc trì Viễn đưa Tề Mẫn Mẫn vào sát bờ, nhiệt tình ôm hôn cô:”Nha đầu, hình như chúng ta chưa từng làm ở nơi này.”

“Đừng! Chỗ này lộ thiên! Lộ thiên! Lộ thiên!” Tề Mẫn Mẫn bối rối kêu lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play