Chương 477
“Nhưng Trần XX có thể nâng đỡ anh nhất thời, không thể bảo hộ được một đời. Em cảm thấy tình yêu là quan trọng nhất. Hôn nhân không có tình yêu giống như mất đi không khí, làm cho người không thể hít thở..” Ninh Hạo có chút lo lắng khuyên nhủ,”Anh cứ nhìn ba mẹ em thì biết. Hai người bọn họ trước mặt người khác thì giống như cặp vợ chồng ân ái hai mươi mấy năm, nhưng anh biết bọn họ phía sau chỉ dừng lại ở mức tôn trọng. Hôn nhân không tình yêu sẽ làm thui chột đi tình cảm mãnh liệt của hai người. Anh họ, em hi vọng anh cân nhắc.”
Tần Viễn Chu lại hướng ánh mắt ra xa.
Ninh Hạo nhìn theo ánh mắt của Tần Viễn Chu, đúng lúc nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn. Anh có chút kích động.
Cô có còn sốt không!
Có thể ra ngoài ăn cơm, chắc đã khỏe hơn rồi.
Ninh Hạo nhớ tới mình thời gian qua, nhớ tới cuộc gặp với Hoắc trì Viễn, vừa muốn đứng lên nhưng lại bức chính mình ngồi xuống.
Anh không có tư cách gì để xuất hiện trước mặt Tề Mẫn Mẫn và Hoắc trì Viễn.
“Em biết bọn họ?” Con mắt tinh nhanh của Tần Viễn Chu lập tức phát hiện ra điều gì đó.
“Cô gái mặc bộ váy màu lam là bạn học của em.” Ninh Hạo giải thích đơn giản.
“Ừm.” Tần Viễn Chu nhìn nữ nhà văn, người đã để lại cho anh ấn tượng sâu sắc qua ly rượu. Tuy rằng đã một hai tháng, nhưng anh dành cho cô cái nhìn độc đáo về sự giận dữ của cô với anh hồi đó.
“Đột nhiên anh không muốn ăn đồ Pháp nữa! Chúng ta đổi chỗ khác đi!”
Tần Viễn Chu đột nhiên đứng dậy, không chút lưu luyến vội vàng rời đi.
Ninh Hạo nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái rồi mới chạy theo anh họ rời khỏi nhà hàng Pháp.
Khóe mắt Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Ninh Hạo, cô lập tức xoay người, quả nhiên thấy Ninh Hạo đang đi cùng với một người đàn ông. Người kia không phải vẫn luôn nhìn lén chị Tương sao!
Thật tốt mà!
Lúc nào đó phải hỏi Ninh Hạo về thân phận của người đàn ông kia. Xem anh ta và chị Tương có khả năng hay không.
Hoắc trì Viễn nâng mặt Tề Mẫn Mẫn lên, để cô nhìn anh: “Có anh ở đây, không được nhìn đàn ông khác!”
Tề Mẫn Mẫn thấy Hoắc trì Viễn để ý như vậy, cười rộ lên: “Chú à, chẳng lẽ em không được nhìn ai nữa sao?”
”Người khác thì có thể nhưng cậu ta thì không được!” Hoắc trì Viễn nói đầy ẩn ý.
Ninh Hạo trẻ tuổi, đẹp trai cho dù anh có tiền bạc như thế nào cũng không mua được.
Tề Mẫn Mẫn tiến lên phía trước, hôn nhẹ lên môi Hoắc trì Viễn: “Có tăng thêm chút tự tin nào không?”
”Có một chút!” Hoắc trì Viễn giơ ngón út so sánh.
Tề Mẫn Mẫn lại hôn thêm cái nữa: “Hiện tại thì sao?”
”Vẫn có chút thiếu tự tin!” Hoắc trì Viễn chỉ vào môi mình, trả lời.
Hoắc Tương cường điệu nói: “Anh, chị dâu nhỏ à, hai người muốn ân ái có thể để về nhà được hay không? Vui lòng không nên làm tổn thương trái tim thuần khiết của gái ế lớn tuổi như em đây!”
Mặt Tề Mẫn Mẫn hơi hồng một chút. Nếu cô nhìn thấy Hoắc trì Viễn, cô sẽ quên mất đang ở chỗ nào, những người khác cũng chỉ là không khí, cho nên cô mới có thể không chút để ý mà hôn Hoắc trì Viễn như vậy. Cô quên mất họ vẫn đang ở trong nhà hàng.
Hoắc trì Viễn lấy ví, để một xấp tiền thật dầy trên mặt bàn, kéo Tề Mẫn Mẫn đứng dậy, khí phách nói: “Tụi anh đổi chỗ khác ân ái. Em tự bắt xe về!”