Chương 445

”Thuốc có tác dụng rồi.Cả người em đều là mồ hôi. Anh đi lau thân thể cho em.” Ánh mắt Hoắc trì Viễn dịu dàng như tiêm nhiễm vào đầu Tề Mẫn Mẫn.

Hoắc trì Viễn cầm một chiếc khăn nóng, nhẹ nhàng lau trán, đôi má, gáy… cho Tề Mẫn Mẫn Không biết đã đổi mấy chậu nước, rốt cục anh cũng lau xong. Hoắc trì Viễn thay cho Tề Mẫn Mẫn một chiếc áo ngủ sạch sẽ, lúc này mới cởi giày lên giường, nằm xuống bên người Tề Mẫn Mẫn, ôm cô vào trong lòng.

Tề Mẫn Mẫn hưởng thụ săn sóc cùng ôn nhu của anh, không nói gì.

”Ngủ đi. Hi vọng ngày mai rời giường em sẽ hoàn toàn khỏi bệnh.” Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Tề Mẫn Mẫn, thanh âm trầm thấp nói.

”Hoắc trì Viễn, người đầu tiên để anh phải hầu hạ như vậy, em có phải là người thứ nhất không?” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, vẻ mặt hi vọng nhìn anh.

”Không phải!” Hoắc trì Viễn nhàn nhạt nở nụ cười, nếu không phải Tề Mẫn Mẫn nhìn chằm chằm vào mặt anh, căn bản cũng sẽ không phát hiện ra tia cười yếu ớt kia.

”Em biết. Người thứ nhất chắc chắn là chị ấy.” Tề Mẫn Mẫn mất mác cúi đầu.

Trái tim anh vẫn như cũ là hình bóng của Tưởng Y Nhiên, lúc nói chuyện với nhau khẳng định bọn họ vô cùng thân mật.

Nghĩ như vậy, trái tim cô như đang bị sát muối, chua xót đến khó chịu.

Hoắc trì Viễn xoa xoa mặt cô, cười nói: “Sai rồi! Người thứ nhất anh hầu hạ là bệnh nhân của anh. Em đã quên anh là một bác sĩ.”

”Thật sự?” Tề Mẫn Mẫn một lần nữa nở nụ cười, ôm lấy thắt lưng Hoắc trì Viễn vui vẻ hỏi.

”Giả sao được!” Hoắc trì Viễn vuốt ve mái tóc Tề Mẫn Mẫn, cười nói.”Em không cần ghen tị, đối phương là đứa bé năm tuổi, là người bệnh bị ung thư não. Cha mẹ đứa nhỏ vì không kiếm đủ tiền thuốc men liền vất nó lại bệnh viện.”

“Thậm chí có cha mẹ như vậy?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc trừng to mắt: “Kia là con ruột của bọn họ sao?”

Tề Mẫn Mẫn không thể tin trên thế giới này còn có cha mẹ nào không đau lòng cho con cái.

Để đứa bé mang bệnh tật ở bệnh viện, có bao nhiêu nhẫn tâm!

Hoắc trì Viễn thở dài một hơi, trầm trọng nói: “Nha đầu, em không biết trên thế giới này vẫn có một loại người được đặt tên là người nghèo sao. Khi bọn họ bán căn nhà đi, tìm người thân bạn bè mượn tới mấy chục vạn cũng không thể cứu sống người thân của mình, còn lại cũng chỉ có tuyệt vọng và bất đắc dĩ. Không ai là thật sự nhẫn tâm cả.”

“A…” Tề Mẫn Mẫn ghé vào ngực Hoắc trì Viễn, lâm vào trầm tư.

Mấy năm nay co được ba nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ sợ bị ngã, ngậm trong miệng sợ tan, ít nhiều yêu cầu bốc đồng đều được thỏa mãn, cho nên cô thật sự chưa bao giờ biết người ta khó khăn thế nào, không biết người nghèo sẽ bất đắc dĩ và bi ai thế nào.

Nghĩ đến cha mẹ bỏ lại đứa bé kia chắc cũng là cực kỳ bất đắc dĩ.

Cùng…

Chỉ một chữ, đã có hàm nghĩa phức tạp như thế.

“Em vẫn cho là chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng tiền bạc. Hiện tại rốt cục cũng hiểu rõ, không có tiền chữa bệnh thì bi ai biết bao. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân của mình bị căn bệnh nan y hành hạ đến chết. ngẫm lại cảm giác chua xót biết bao. Trên cái thế giới này vì sao phải có người nghèo?” Tề Mẫn Mẫn cảm khái thở dài.

“Anh tính lập một cái quỹ, chuyên cứu trợ những người bệnh nan y. Em cảm thấy thế nào?” Hoắc trì Viễn nhẹ giọng trưng cầu ý kiến của Tề Mẫn Mẫn.

“Ý kiến hay!” Tề Mẫn Mẫn lập tức hưng phấn vỗ tay: “Chú à, anh tuyệt nhất!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play