Chương 361

“Xem ra làm biên tập cũng không tốt!” Hoắc Tương bưng cà phê lên, tao nhã cười hỏi.

“Đúng thế. Mỹ nữ, ngày mai có thể lúc năm giờ phải rời giường. tôi sẽ phái xe đến khách sạn đón cô rồi cùng đi.” Lý Mộng bắt đầu nghiêm túc bố trí công việc ngày mai.

“Được, tôi nhớ rồi.” Hoắc Tương chú ý những nơi quan trọng thì ghi chép lại.

Lý Mộng phát ánh mắt của người đàn ông vừa rồi còn đang phiêu diêu nhìn Hoắc Tương, liền đụng vào thắt lưng của cô: “Tác giả mỹ nữ của tôi, hôm nay cô có vận hoa đào rồi?”

“Cái gì? Hoa đào ở đâu?” Hoắc Tương ngẩng đầu, bồn chồn hỏi.

“Người đàn ông mặc quần áo thoải mái, tươi cười giống như Lưu Đức Hoa ở kia.” Lý Mộng ngăn mặt, lấy tay chỉ chỉ.

Hoắc Tương quay đầu lại, không chút nào che dấu nhìn về phía đối phương.

Đối phương cũng không né tránh tầm mắt của cô, mời cô uống cà phê.

“Tuy là người đẹp trai, nhưng vẫn chưa đạt được yêu cầu của tôi.” Hoắc Tương quay đầu lại, không thèm quan tâm nói.

Nếu từ nhỏ đã lớn lên vùng với siêu cấp đẹp trai như Hoắc Trì Viễn, người đàn ông khác trong mắt bạn sẽ trở thành vô ình. Này cũng là nguyên nhân mà mấy năm nay cô không nói đến chuyện yêu đương.

Nếu từ nhỏ đã lớn lên cũng với người hoa tâm củ cải, vậy thì bạn sẽ mất đi khát khao đối với tình yêu, này cũng là nguyên nhân mấy năm nay cô không thể trả giá chuyện tình cảm đầy đủ với đàn ông.

Có hai người anh trai mê người, tới cùng là vận may của cô, hay vẫn là bi ai>?

Bởi vì nghe được Hoắc Tương nói, người đàn ông thành thục kia cười gợi lên hứng thú, nhíu mày.

Người đàn ông thế nào mới có thể đạt tới yêu cầu của cô?

Ánh mắt thật cao.

Ánh mắt đầy đủ độc đoán.

Miệng cũng đủ sắc bén.

Vốn dĩ Hoắc Tương không biết mình đã vô ý trêu chọc người đàn ông thế nào, thật sự theo sau Lý Mộng an bài công tác của ngày mai, sau đó hưởng thụ hương vị cà phê.

Thời gian nhàn nhã đủ rồi, cô cầm túi lên, tiêu sái rời đi.

Thành phố B ban đêm là một thành phố không tối, Hoắc Tương thay một bộ lễ phục màu đen gợi cảm chạy đến quán bar uống rượu.

Cô cầm ly rượu dựa vào bên cạnh quầy bar, vừa thưởng thức rượu vừa ngắm nhìn nhân sinh bách thái trong quán bar. Cô chưa bao giờ nhận thức một tác giả là phải ngồi ở trong phòng lao tâm khổ tứ, nghệ thuật chính là ở cuộc sống, chỉ có hiểu bản chất của cuộc sống, mới có thể viết ra những tác phẩm đặc sắc.

Một người đàn ông đã uống say chạy đến gần cô, đối phương đầy mùi rượu khiến cô nhăn mày, không cảm xúc xoay người rời khỏi, nhưng là người đàn ông kia không chịu để cô đi, đồng thời bắt được cổ tay của cô.

Cô giận, đang muốn cho người đàn ông kia một chiêu, đối phương đã bị người khác chế trụ lại.

Cô cảm kích nói cảm ơn, phát hiện người kia chính là người đàn ông tươi cười giống Lưu Đức Hoa mà ban ngày cô gặp được ở quán cà phê. Cô xoay người, nhíu mày nhìn đối phương.

Người đàn ông say rượu đang bị anh ta bẻ cổ tay chỉ thiếu nước gãy đôi, khóc thét cầu xin anh ta buông tha. Sau khi hai tay được tự do, lập tức chạy đi xa, không dám tới gần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play