Chương 352

“Nếu em tự sát, anh sẽ đạp đổ tập đoàn Bằng Trình.” Hoắc Trì Viễn tràn ngập uy hiếp nói.

“Chú à, sao em có thể tự sát?” Tề Mẫn Mẫn cười ngây thơ ngọt ngào, ra vẻ thoải mái mà nói: “Cuộc sống của em vừa mới bắt đầu, nợ nần của em cũng chưa trả hết, em sẽ không chết, yên tâm đi.”

Nói xong lời cuối cùng, Tề Mẫn Mẫn cũng không có cách nào ngụy trang nữa, âm thanh trở nên nghẹn ngào.

Nếu không phải là sợ ba đau lòng, nếu không là vì bệnh của phu nhân Tưởng còn chưa chữa khỏi, cô thật muốn làm cho xong hết mọi chuyện. Chết cũng không sợ, đáng sợ nhất là phải vứt bỏ nhiều thứ ở lại. Cô cũng muốn một mạng đền một mạng, nhưng là trong thế giới kia không có Hoắc Trì Viễn, cô không biết làm cách nào để tiếp tục sống.

Hoắc Trì Viễn cũng chưa nói gì, chỉ càng dùng thêm lực ôm chặt lấy cô.

“Chú à, anh thật sự không cần lo lắng, nhất định em sẽ sống tốt, để trả hết nợ nần.” Tề Mẫn Mẫn cười.

Hoắc Trì Viễn nâng mặt cô lên, dùng ngón cái lau sạch nước mắt trên mặt cô, mắt đen thâm trầm khiến anh đau lòng và thương tiếc.

Bị Hoắc Trì Viễn đối đãi dịu dàng như thế, Tề Mẫn Mẫn tan nát cõi lòng, rốt cuộc cô cũng không khống chế được, nước mắt càng rơi thêm nhiều.

Hoắc Trì Viễn một lần nữa ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, âm thanh khàn khàn nói: “Anh nên bắt em làm sao bây giờ?”

“Nếu hận em có thể để cho anh dễ chịu một chút, vậy thì hận đi.” Tề Mẫn Mẫn nghẹn ngào trả lời.

“Nhưng hận em cũng không có cách nào để cho anh vui vẻ.” Hoắc Trì Viễn mâu thuẫn nói.

Ngọt ngào ngày xưa cứ từng chút một tiến vào trong lòng anh, anh phát hiện chính mình không có cách nào để tuyệt tình đối với cô, nước mắt cô khiến anh vô cùng đau lòng.

Nhưng anh lại không có cách nào thoải mái, không thể tha thứ được cho cô.

“Chú à, chúng ta vẫn nên tách ra đi. Nếu anh vẫn muốn trả thù thì trả thù em đi, không nên thương tổn ba em, ông ấy chỉ là vì thương cảm cho con gái mà thôi.” Tề Mẫn Mẫn thương tâm nhìn anh, nhẫn tâm nói ra lời chia tay.

“Em cứ ở trong nhà cho tôi! Không được sự cho phép của tôi, chỗ nào cũng không được đi!” Hoắc Trì Viễn căm tức nói xong, liền lạnh mặt rời đi.

Chỗ nào cũng không cho đi?

Ý của Hoắc Trì Viễn là không cho cô về nhà mẹ đẻ?

Chẳng lẽ anh đối với cô còn có quyến luyến và không nỡ?

Vẫn lại là nói cô phải ở lại, chuộc tội của cô? Không chuộc xong thì không được rời đi?

Chu Cầm ngồi ở bên giường, vừa chải đầu cho phu nhân Tưởng vừa nói: “Khiết Nghi, tâm tình hôm nay không tồi.”

“Nhiên Nhiên.” Phu nhân Tưởng cười ha ha hai tiếng: “Nhiên Nhiên của mình…”

“Khiết Nghi…” Chu Cầm nghe được bà nói đến con gái, bất đắc dĩ thở dài: “Nhiều năm như vậy rồi…”

Chu Cầm muốn nói lại thôi, không nói thêm gì nữa. Con trai của bà không phải cũng cố chấp như vậy sao?

Vẫn là xinh đẹp, tao nhã, hồn nhiên… nhưng là cũng không thể vì thế mà đóng cửa trái tim, vẫn thương tiếc người đã chết, không cho người sống cơ hội. Tuy Tề Mẫn Mẫn không có khí chất tốt như Y Nhiên, nhưng là cũng coi như thanh nhã đáng yêu. Nếu Hoắc Trì Viễn có thể quên đi Y Nhiên, cùng Tề Mẫn Mẫn sống bên nhau, những ân oán này có thể qua đi thì nên để cho nó qua.

Con người chủ yếu sống ở hiện tại.

Nhưng con trai của bà không hiểu đạo lý này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play