Chương 335

“Thật ra… giấy chứng nhận kết hôn cũng đã lấy, hôn lễ chỉ là một hình thức. Con không cần.” Cô miễn cưỡng cười.

“Sao có thể không cần? Cả đời người phụ nữ chỉ có một lần.” Hoắc Tương không ủng hộ nhìn Tề Mẫn Mẫn: “Đương nhiên trừ khi tái hôn.”

Tề Mẫn Mẫn nghe cô nói, trái tim bắt đầu rỉ máu.

Có lẽ quá không được bao lâu, hôn nhân của cô và Hoắc Trì Viễn sẽ kết thúc.

Không phải Hoắc Trì Viễn, cô còn có thể nguyện ý sao?

Đột nhiên trái tim rất khó chịu, cô rất muốn tìm một chỗ để khóc.

Chu cầm nhìn mấy đứa bé, khẽ nhíu mày một cái: “Ăn cơm trước. Cơm nước xong lại nghiên cứu xem khi nào thì cử hành hôn lễ.”

Hoắc Trì Viễn im lặng đứng dậy, đi vào nhà ăn giúp bà nội. Khi anh đưa xe lăn của bà đến vị trí tốt, liền ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, toàn bộ đều không liếc cô đến một cái.

Tề Mẫn Mẫn đang muốn ngồi bên cạnh anh, lại bị Hoắc Tương kéo đến bên kia.

“Chị dâu nhỏ, nói thật với em đi.” Hoắc Tương muốn Tề Mẫn Mẫn ngả bài.

“Thật sự không có gì.” Tề Mẫn Mẫn nói xong, bỏ chạy khỏi Hoắc Tương, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. ngẩng đầu, nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình.

Chu Cầm ngồi xuống bên cạnh Tề Mẫn Mẫn, nhìn con trai ở đối diện, lạnh lùng nói: “Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn là con chọn. Cưới vợ không cho mẹ quản, hôn lễ nhất định phải nghe mẹ!”

“Tùy tiện!” Hoắc Trì Viễn để lại những lời này, lại không mở miệng.

“Anh, tùy là có ý gì? Chẳng lẽ tổ chức ở trên đường cái anh cũng không có ý kiến?” Hoắc Tương khiêu khích nhìn Cố Mjac.

Cô đi sưu tầm dân ca có nhìn thấy qua những loại hôn lễ nông dân này, ở trên đường lớn đặt cái lều, một đám người ngồi trong lều ăn cơm. Trời lạnh đồ ăn rất nhanh bị lạnh. Tuy bữa tiệc như vậy rất náo nhiệt, nhưng là rất mất vệ sinh, rất đơn sơ.

“Em dám thì anh không có ý kiến.” Hoắc Trì Viễn không sao cả trả lời.

“Không dám!” Hoắc Tương làm nũng cười nói: “Ăn cơm, ăn cơm, đói quá!”

Lúc ăn cơm, ánh amwts của Hoắc Tương chỉ chình chằm chằm Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn, hương vị thăm dò rất nặng.

“Anh, có phải hai ngày nay anh không chạm vào chị dâu, nhịn đến hỏng rồi à?” Hoắc Nhiên nghi ngờ hỏi.

Phản ứng của Tề Mẫn Mẫn là trực tiếp nuốt thịt gà còn chưa nhai nát trong miệng vào, sau đó bị nghẹn đến ho khan.

Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn kìm nén đến đỏ cả mặt, đứng lên đi đến bên cạnh cô, dùng lực vỗ lưng cô. Mãi đến khi cô khạc được thịt gà ra, anh mới nhẹ nhõm thở một hơi, chuyển chén nước cho Tề Mẫn Mẫn.

“Cảm ơn.”

Tề Mẫn Mẫn cảm kích nhìn anh.

Anh còn chưa tuyệt tình đến mức bỏ mặc cô.

Cô nên cao hứng sao?

Lại nhìn thấy con ngươi lạnh lùng của anh khi đó, cô không có cách nào mừng thầm.

Đại khái là anh chỉ không muốn nhìn cô nghẹn chết ở nhà mình thôi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play