Chương 329

Mẫn Mẫn không phải là Nhiên Nhiên!” Bà Tưởng nói lộn xộn.” Mẫn Mẫn là con gái của tôi, Nhiên Nhiên không phải là con gái của tôi!

Không đúng! Con gái của tôi gọi là Nhiên Nhiên. Cô là ai?”

Bà Tưởng bắt đầu phát bệnh làm cho Tề Mẫn Mẫn giật mình. Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng giải thích: “Cháu là  Mẫn Mẫn. Bác đã quên rồi sao? Trước đây cháu từng đọc sách cho bác nghe mà.”

“ Mẫn Mẫn!” Bà Cố chỉ vào Tề Mẫn Mẫn, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại,”Lại đây đọc sách cho bác nghe!”

Tề Mẫn Mẫn lập tức chạy tới. Bà Tưởng không hề quên cô, thật tốt! Như vậy cô có thể chăm sóc bà ấy thật tốt, giúp bác sĩ Vương chữa khỏi cho bà.

Sau khi nói với phu nhân Tưởng, Tề Mẫn Mẫn lặng lẽ đứng dậy, ra khỏi phòng, đóng cửa lại nhẹ nhàng.

“phu nhân Hoắc…” Bác sĩ Vương quan tâm nhìn cô: “Vết thương của cô có nghiêm trọng không? Muốn đi đến bệnh viện một chút không?”

“Không có việc gì. Chỉ là đụng đến da, sưng vài ngày liền không sao nữa.” Tề Mẫn Mẫn tươi cười nói.

“Học cấp ba gấp gáp như thế tôi còn quấy rầy cô, thực xấu hổ.” Bác sĩ Vương tràn ngập xin lỗi nói. Mấy ngày nay nếu không phải bệnh tình của phu nhân Tưởng có phần nặng thêm, ông cũng sẽ không gọi điện thoại cho cô.

“Có thể giúp đỡ bác Vương, cháu rất vui.” Tề Mẫn Mẫn cười nói.

“Bác lái xe đưa cháu về nhà.” Bác sĩ Vương nhéo nhéo má Tề Mẫn Mẫn, hiền từ như nói với con gái mình.

“Không cần. Cháu muốn đi gặp bà nội.” Tề Mẫn Mẫn lập tức xua tay từ chối: “Đi ra nước ngoài mấy ngày, trở về còn chưa qua thăm bà.”

“Vậy bác không tiễn nữa. Nếu cháu đau đầu thì nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra.” Bác sĩ Vương lo lắng nói.

“Uhm.” Tề Mẫn Mẫn phất tay, liền rời khỏi Tưởng gia.

Tuy phu nhân Tưởng nhận ra cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng vẫn là chứng uất ức của người bệnh, một khi phát tác thì sẽ mất hết khống chế.

Cô bị đối phường nặng nề đấy vào tường, đầu va chạm mạnh, khẽ đụng lại thấy đau. Nhưng là cô cố nén không nói cho bác sĩ Vương biết là nghiêm trọng như vậy.

Cô tới để chuộc tội, không phải để hưởng thụ. Loại đau xót này cô phải nhanh làm cho nó trở thành thói quen.

Đi ra khỏi nhà họ Tưởng, cô nhẹ nhàng sờ đâu một cái, lập tức đau đến thở dốc, nước mắt cũng chảy ra.

Tề Mẫn Mẫn, không được khóc! Mày hại người ta tan cửa nát nhà, mày có tư cách gì mà khóc?

Cô thấp giọng răn dạy chính mình.

Lần trước bị phu nhân Tưởng làm tổn thương, có Hoắc Trì Viễn giúp cô mát xa chỗ đau, hiện giờ chỉ còn lại mình cô rồi.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua bầu trời khói mù, chóp mũi cay cay.

Khi nào thì Hoắc Trì Viễn trở về?

Cô ngóng trông anh trở về, lại sợ hãi anh trở về.

Dùng lực lau nước mắt một cái, cô nói cho chính mình biết phải kiên cường lên.

Khi cô xấu hiện ở Cố gia, bà nội đang ở nhà. Cô cười chạy vào, nói với bà: “Bà nội, cháu đã về rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play