Chương 30
Nói đến phần sau, Tề Mẫn Mẫn cúi đầu có chút xấu hổ.
Ba vì cô thích đá chăn, mỗi đêm đều pahir chạy vào trong phòng ngủ đến hai ba lần. Ba luôn cười cô, lại đá chăn thì sẽ không gả đi đâu được…
Về sau ba cũng sẽ không đắp chăn cho cô nữa rồi.
Dường như Hoắc Trì Viễn nhìn ra được Tề Mẫn Mẫn nói dối, môi mỏng lặng lẽ nhếch lên, trong con ngươi đen có mỉm cười: “Đừng đá bị thương anh là được.”
Nói xong, anh liền xoay người ra ngoài.
Hoắc Trì Viễn nói khiến Tề Mẫn Mẫn càng thêm khó xử, muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Hoắc Trì Viễn xuống lầu, đến thư phòng tìm một hòm thuốc, lật chuyển bên trong, phát hiện thuốc hạ sốt đã hết hạn, lúc này mới nhớ tới hòm thuốc đã bị để đây năm năm rồi. Tâm tình anh càng trầm trọng, vô tình cầm phải một chiếc dao phẫu thuật sắc bén trong hộp, ngón tay bị xẹt qua. Nếu không phải có thuốc nhuộm, anh chỉ sợ còn chưa lấy ra được. Để dao lại trong hộp, anh lấy điện thoại cầm tay ra, bấm một dãy số quen thuộc: “Ở đâu?”
“Anh, em vừa phẫu thuật xong, xảy ra chuyện gì? Hơn nửa đêm còn gọi điện cho em.” Một người trẻ tuổi hỏi.
“Vừa lúc. Em đưa cho anh hộp Aspirin qua đi, đúng rồi, mang theo mấy miếng đắp tản nhiệt.” Hoắc Trì Viễn trầm ổn nói.
“Anh sốt rồi à?”
“Em cứ cầm thuốc qua đi.” Hoắc Trì Viễn nói xong, cúp điện thoại.
Anh tìm một cái nhiệt kế, đến phòng bếp rót chén nước, sau đó vội đi lên lầu.
Tề Mẫn Mẫn mơ màng cảm thấy có người nâng cánh tay của mình, sau đó có thứ gì đó lạnh lẽo nhét vào trong nách cô, cô bị lạnh rụt lại một cái: “Lạnh.”
“Đo nhiệt độ một chút. Lập tức không lạnh nữa rồi.” Sau khi có một âm thanh quen thuộc truyền vào trong tai cô.
“Chú, tôi lạnh.” Cô ôm hai tay, mở to đôi mắt đẹp, đáng thương tội nghiệp nhìn về phía Hoắc Trì Viễn.
Anh ôm cả chăn và Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, cầm chén nước đưa đến bên môi của cô: “Uống nước.”
Tề Mẫn Mẫn uống một hớp nhỏ, bắt đầu lắc đầu. cô không muốn uống nước, chỉ muốn đi ngủ.
“Uống sạch!” Hoắc Trì Viễn cường ngạnh ra lệnh
“Tôi lạnh, tôi muốn đi ngủ.” Tề Mẫn Mẫn cọ vào trong lòng anh, giống như đang làm nũng.
“Uống hết rồi sẽ cho em đi ngủ.” Hoắc Trì Viễn nâng mặt cô lên, bá đạo trút nước từ trong bát vào miệng cô.
Tề Mẫn Mẫn thiếu chút nữa bị sặc, sau khi bị bắt uống hết một chén nước, tội nghiệp hỏi: “Chú, có thể ngủ được chưa?”
“Chờ một lát.” Hoắc Trì Viễn nhìn thời gian, cũng được gần năm phút từ lúc đo nhiệt kế, liền lấy ra nhìn: “38,5 độ, đêm nay anh nên để em uống hai bát canh gừng.”
“Không cần!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị. Cô đã được nếm thử mùi vị sống không bằng chết đó rồi, cô cũng không muốn thử lại.
“Về sau không được tùy tiện trốn khỏi nhà!” Hoắc Trì Viễn nhíu mày.
Tề Mẫn Mẫn biết chính mình bị sốt đều là do cô rời nhà trốn đi, tự giác cũng đuối lý, liền bướng bỉnh le lưỡi.
Đột nhiên ánh mắt của Hoắc Trì Viễn căng thẳng, thẳng tắp nhìn chằm chằm đầu lưỡi hồng phấn của cô, hầu kết khẽ nhúc nhích…
“Tôi…tôi ngủ.” Tề Mẫn Mẫn đỏ bừng mặt muốn nằm lại giường.
“Chờ một chút.” Hoắc Trì Viễn một tay ôm cô, vừa tiện ném khăn long ướt trên gối lên bàn, sau đó đổi gối đầu của mình qua một bên, vỗ sạch sẽ sau đó mới nói với Tề Mẫn Mẫn: “Ngủ đi!”
“Chú à, anh có thể ôm tôi ngủ được không?” Tề Mẫn Mẫn không nỡ rời xa sự ấm áp của anh, hồn nhiên hỏi.
“Được.” Hoắc Trì Viễn không hề từ chối yêu cầu của cô, ngắn gọn đáp lại. anh ở bên người cô, lấy chăn bao kín người cô, để cô thu gọn vào trong lòng anh mới nói: “Ngủ đi!”