Chương 300

“Pháp luật không quy định người khác không được thích anh.” Hoắc Trì Viễn cao ngạo nói: “Nha đầu, quan hệ của anh và Lục Anh Bình không thể nào thân thiết như chúng ta được.”

Nghe được Hoắc Trì Viễn nói, tâm tình buồn bực của Tề Mẫn Mẫn đột nhiên chuyển biến tốt đẹp.

Ăn dấm chua của Ninh Hạo…

Đây là anh càng ngày càng để ý tiết tấu của cô sao?

“Vừa lòng rồi hả?” Hoắc Trì Viễn xoa mặt Tề Mẫn Mẫn, nhướng mày hỏi.

“Tạm được!” Tề Mẫn Mẫn ngẩng cằm, kiêu ngạo trả lời.

Nhìn vẻ mặt thẳng thắn vô tư của Hoắc Trì Viễn chắc là không có quan hệ gì đặc biệt với Lục An Bình.

“Trước em anh chỉ có một người bạn gái là Y Nhiên. Em không cần ăn dấm chua của những người khác.” Hoắc Trì Viễn kéo Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, trầm thấp nói.

Tề Mẫn Mẫn dùng lực cắn môi, lắng nghe tiếng trái tim Hoắc Trì Viễn đập. Cô là không nhất định ăn dấm chua của những người khác, nhưng là Tưởng Y Nhiên? Cô có thể nói cô đã uống xong 100 vại dấm chua sao? Nhưng cô lại không có tư cách tranh giành.

Hoắc Trì Viễn muốn cúi đầu hôn Tề Mẫn Mẫn, cô lập tức né tránh: “Bẩn, chưa rửa!”

Hoắc Trì Viễn sửng sốt một chút: “Chủ yếu là cùng nhau rửa, không sợ!”

Nói xong, anh che lại môi của Tề Mẫn Mẫn.

Lúc Hoắc Trì Viễn lấy bàn chải đánh răng của khách sạn để quét lại ngón ta của cô, cô mới hiểu được chứng thích sạch sẽ của anh có bao nhiêu phần nghiêm trọng.

“Không phải sợ em bẩn, mà là sợ em bị nhiễm vi khuẩn.” Hoắc Trì Viễn ngẩng đầu, sợ cô hiểu lầm, thật sự giải thích. Cho dù cô chỉ là con mèo nhỏ đầy bùn đất, trong mắt anh cũng là mỹ lệ.

“Hiểu rồi.” Tề Mẫn Mẫn gật đầu, cô biết đây là anh một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. sợ cô và Tưởng Y Nhiên giống như vật nhỏ dễ bị bệnh.

Lúc mười đầu ngón tay của Tề Mẫn Mẫn xanh nhạt như tuyết, Hoắc Trì Viễn liền ôm cô đến dưới vòi hoa sen, vặn mở…

Lúc hai người đều đã tắm rửa qua, Tề Mẫn Mẫn có một loại cảm giác cuộc đời này sẽ không đụng chạm những thứ bẩn thỉu. Chắc là cô đã lột một lớp da. Nhưng Hoắc Trì Viễn vẫn bất mãn, lại tắm cho cô thêm lần nữa.

“Chú, chắc là em không xui xẻo như thế đâu!” Tề Mẫn Mẫn muốn kháng nghị. Lại tắm như vậy nữa, da cũng cô cũng phải mềm nhũn ra mất.

“Vi khuẩn thì mắt thường không thể nhìn thấy được. Chờ em bị bệnh còn muốn trị thì đã chậm rồi.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói với Tề Mẫn Mẫn.

“Em chỉ vuốt một con chó, anh cũng không thể vẩy nước sát trùng lên người em?” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ hỏi.

Chưa thấy anh khoa trương như vậy!

Hoắc Trì Viễn sửng sốt một chút, sau khi dừng lại động tác trong tay, lạnh lùng nói: “Anh sẽ nhúng con chó vào trong nước sát trùng.”

“Không sợ độc chết nó sao?” Tề Mẫn Mẫn không nghĩ tới anh lại trả lời như vậy. Nhúng chó vào nước sát trùng, loại chuyện này cũng chỉ có Hoắc Trì Viễn mói nghĩ ra.

“Độc chết lại mua. Dù sao không thể cho em nuôi thú cưng bị bệnh được.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói.

Âm thanh của anh mặc dù hơi lạnh, nhưng vào trong tai cô lại thấy ấm áp vô cùng.

Lại nói sau khi tắm sạch sữa tắm trên người, Hoắc Trì Viễn lấy khăn quấn hai người lại, đi trở về phòng ngủ.

“Không nghĩ tới tắm rửa một cái mà đã mệt như vậy.” Tề Mẫn Mẫn nằm úp sấp trên giường, mệt mỏi nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play