Chương 230

“Anh là lo lắng khách sạn không còn phòng.” Ninh Hạo nhăn mày, lo lắng thở dài.

Tề Lạc vừa nghe, lập tức lấy điện thoại di động ra: “Cái này để em hỏi chị.”

Cô mở tin nhắn ra, lập tức gửi tin cho Tề Mẫn Mẫn: “Chị, chị và anh rể đi đâu vào ngày lễ Quốc khánh thế.”

Chỉ chốc lát sau, Tề Mẫn Mẫn trả lời: “Thụy Sĩ.”

“Là đi trượt tuyết sao?”

“Uhm.” Tề Mẫn Mẫn chỉ trả về một chữ đơn giản.

“Nghe nói thánh Morrie không tồi.” Tề Lạc nói bóng gió, thật ra cô cũng không dám khẳng định Tề Mẫn Mẫn đi đâu. Cô chỉ là nói mò một cái, cảm giác thánh Morrie là thích hợp nhất.

“Đúng là nhà thánh Morrie.”

Nhìn đến tin nhắn này, Tề Lạc lập tức hưng phấn mà cười rộ lên, cô lắc lắc điện thoại, tranh công nói với Ninh Hạo: “Chị của em, bọn họ đi nhà thánh Morrie.”

“A…” Ninh Hạo nhàn nhạt trả về một nụ cười chua xót.

Anh hi vọng cùng Tề Mẫn Mẫn đi Thụy Sĩ trượt tuyết. 15 năm ở bên cạnh cô vẫn là anh, nhưng vị trí này đã bị Hoắc Trì Viễn thay thế dễ dàng.

Tề Lạc tiếp tục gõ màn hình, thăm dò hỏi: “Vé máy bay quốc khánh và khách sạn chắc là khó đặt?”

“Hoắc Trì Viễn sẽ giải quyết.”

“Em chỉ biết đi thánh Morrie, cũng không biết là ở khách sạn nào.”

“Chị cũng không biết. Hoắc Trì Viễn đặt khách sạn Kai Lipinski, chắc là không sai?”

“Cám ơn chị.”

“Tề Lạc thủ thế chữ V, vui vẻ nói: “OK rồi, nhà thánh Morrie, khách sạn Kai Lipinski, chúng ta lập tức đặt vé máy bay và khách snaj!”

Ninh Hạo gật đầu, cũng không để lộ nét mặt hưng phấn, tâm tình của anh rất phức tạp, rất muốn biết đáp án, lại cảm thấy được thủ đoạn của Tề Lạc có chút không quang minh lỗi lạc.

Nếu như Tề Mẫn Mẫn biết việc này, có tức giận hay không?

Anh dùng lực cắn môi, trong lòng giống như bị một tảng đá lớn đè.

“Ai thế?” Hoắc Trì Viễn đang lái xe nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn vẫn cúi đầu chơi điện thoại, liền nhàn nhạt hỏi han.

“Tề Lạc.” Tề Mẫn Mẫn cười cười.

Từ sau khi chuyện hôm sinh nhật xảy ra, cô không chỉ sản sinh hận ý với Dương Nguyệt Quyên, đồng thời cũng thấy ngăn cách với Tề Lạc. Thậm chí cô cũng có chút phản cảm đối với sự nhiệt tình của Tề Lạc.

“Nó tìm em làm gì?” Hoắc Trì Viễn nhíu mày một chút.

Tuy anh và Tề Lạc chỉ tiếp xúc ngắn ngủn vài lần, lại nhìn thấu tâm cơ của đối phương. Nha đầu ngốc nhà anh tuyệt đối có thể ngoạn chơi đối phương.

“Nói chuyện phiếm. Hỏi ngày nghỉ em đi đâu chơi.” Tề Mẫn Mẫn không sao cả nói: “Đúng rồi, vé máy bay đã đặt chưa?”

“Lynda đã bố trí tốt.” Hoắc Trì Viễn cười nói: “Em khoong cần lo lắng những thứ này, chỉ cần nghĩ đi chơi thế nào cho tốt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play