Chương 218

“Nha đầu, em có mang hộ chiếu không? Về sau uống rượu nhiều, em sẽ lái xe về nhà.”

Nghe được Hoắc Trì Viễn nói, tinh thần của cô lập tức khẩn trương. Cô ôm hai tay lui vào trong ghế, phản ứng có chút quá độ hô to: “Em không cần lái xe!”

“Nha đầu?” Hoắc Trì Viễn nhanh chóng dẫm phanh lại, dừng xe ở ven đường, ôm cô vào trong ngực: “Sao thế?”

“Em không cần lái xe, không cần!” Người cô run rẩy nhắm mắt lại.

“Được được được! Anh lái xe cho em cả đời!” Hoắc Trì Viễn vừa vỗ lưng cho cô vừa an ủi cô.

Hai tay cô rất lạnh, sắc mặt trắng xanh giống như tờ giấy, trong đầu cô không ngừng gợi lại hình ảnh tai nạn xe cộ kia, một lần lại một lần.

Va chạm, máu tươi, thân thể bay lên.

Đột nhiên cô thét chói tai rồi ngất xỉu trong lòng Hoắc Trì Viễn.

“Nha đầu!” Hoắc Trì Viễn bối rối vỗ mặt cô, không rõ tới cùng thì cô bị kích thích gì.

Anh nhanh chóng khởi động động cơ, lái xe đến bệnh viện gần đây.

Khi bác sĩ cứu Tề Mẫn Mẫn, Tề Bằng Trình bối rối chạy đến, dép lê ở chân thiếu chút nữa rời ra.

“Hoắc Trì Viễn, cậu nói Tề Mẫn Mẫn làm sao thế?” Tề Bằng Trình níu lấy Hoắc Trì Viễn, nhanh chóng hỏi han.

“Đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Tôi cũng không biết nguyên nhân.” Hoắc Trì Viễn cau mày, vẻ mặt lo lắng, vốn không chú ý tới sự vô lễ của Tề Bằng Trình.

“Có phải cậu nói gì kích thích con bé không?” Tề Bằng Trình lập tức hỏi han. Sức khỏe bảo bối của ông luôn khỏe mạnh, hẳn sẽ không vô duyên vô cớ té xỉu, ngoại trừ việc kia…. lúc nhận được điện thoại của Hoắc Trì Viễn, ngay cả quần áo ông cũng chưa kịp thay liền vội vàng chạy đến. Trận tai nạn xe năm đó khiến Tề Mẫn Mẫn vẫn bị ác mộng hành hạ. Trong một năm, ông mời mười mấy vị chuyên gia tâm lý đến mới có thể khiến cô khôi phục bình thường. nhưng trong tâm lý con gái bảo bối của ông vẫn có bóng mờ, cũng không dám đụng chạm đến tay lái.

Hoắc Trì Viễn thật sự suy tư về chuyện đêm nay. Chính là Ưng Mẫn xuất hiện kích thích Tề Mẫn Mẫn? Hay là anh nói gì kích thích cô?

Hoắc Trì Viễn nghĩ mãi không xong: “Hôm nay xảy ra chút chuyện, Tề Mẫn Mẫn có chút tức giận, nhưng là không đến mức bị té xỉu. Sau đó tôi uống rượu quá nhiều thiếu chút nữa bị cảnh sát giao thông bắt, tôi nói về sau uống nhiều thì để cho cô ấy lái xe.”

Những lời này cực kỳ bình thường, không có một câu nào kích thích cô.

Nghe được Hoắc Trì Viễn nói, Tề Bằng Trình lập tức hiểu sao lại như vậy. Ông buông áo Hoắc Trì Viễn ra, cẩn thận nói: “Có thể nó bị tụt huyết áp, không sao, tôi vào xem nó.”

Tụt huyết áp?

Hoắc Trì Viễn không thể tin được nhìn Tề Bằng Trình.

Anh là bác sĩ.

Vì sao Tề Bằng Trình lại dùng lý do cấp thấp như thế lừa anh?

“Tôi cũng đi vào.” Anh đi đằng sau Tề Bằng Trình, cũng muốn vào xem Tề Mẫn Mẫn “Không được theo tôi!” Tề Bằng Trình ra lệnh.

“Tề Mẫn Mẫn là vợ.” Hoắc Trì Viễn không muốn nhượng bộ. Anh lo lắng cho cô không kém Tề Bằng Trình chút nòa cả.

“Tôi muốn nói chuyện riêng với con gái tôi.” Tề Bằng Trình lạnh lùng nói xong, liền đi vào phòng cấp cứu.

Tề Mẫn Mẫn vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy ba ngồi ở trên giường, cô lập tức bổ nhào vào trong lòng anh, người run rẩy ôm chặt lấy anh: “Ba, con sợ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play