Chương 1827

“Em nói hai thì sao?” Vương Giai Tuệ cười ngọt ngào hỏi.

“Là hai!” Hoắc Nhiên dựng thẳng lên hai ngón tay, nghiêm trang trả lời.

Câu trả lời của anh làm Vương Giai Tuệ bật cười, cũng làm cho người lớn trong nhà bật cười.

Tần Viễn Chu đặt Hoắc Tương lên giường, liền đến tủ giày lấy ra đôi giày thể thao đế bằng, lại quay trở lại ngồi xổm trước mặt cô giúp cô thay.Hoắc Tương nhìn thấy Tần Viễn Chu như vậy, có chút cảm động.Cô đã thấy qua dáng vẻ khí thế bức người của anh khi làm việc, cho nên mới cảm thấ được tư thế ngồi xuống của anh có bao nhiêu đáng quý.Cô cười bổ nhào vào bên người Tần Viễn Chu, ôm chặt lấy cổ anh, nhiệt tình thưởng thức cái hôn của anh.Tần Viễn Chu ôm lấy Hoắc Tương, vừa nho nhã cười yếu ơt: “Nhiệt tình như vậy?”

“Bởi vì anh là người đầu tiên giúp em đi giày.”

Cố Tuong dùng hai chân gắt gao nhốt chặt eo của anh, kiêu ngạo nói: “Tự tin như vậy?”

Tần Viễn Chu cong mắt, cười hỏi.”Đương nhiên, Cá tứ em nhìn đàn ông rất độc ác.”

Hoắc Tương tự hào trả lời.”Lợi hại!”

Tần Viễn Chu tao nhã cười yếu ớt: “Thật cao hứng nhìn em.”

Hoắc Tương không muốn thưởng thức đôi mắt mang nét cười của Tần Viễn Chu qua mắt kính, liền đưa tay lấy đi kính mắt của anh, lại nhốt chặt cổ anh, hôn lên môi mỏng của anh.Tần Viễn Chu đặt Hoắc Tương lên bàn trang điểm, nâng mặt cô lên, nhiệt tình đáp lại.Chỉ cô có thể giải thoát nhiệt tình của anh.Khi thân thể anh sáng lên đèn đỏ, anh buông cô ra, áp lực thở gấp.Nhìn thấy anh bị mình làm cho không thể khống chế được, Hoắc Tương kiêu ngạo nở nụ cười.Anh là người đàn ông của cô, chỉ cô có thể làm như vậy.”Nếu không phải…

Tần Viễn Chu nhìn Cố Tuong còn chưa lộ rõ mang thai, có phần nghiến răng nghiến lợi nói: “Rôt cục thì bao lâu nữa anh mới có thể đụng chạm em?”

“Ít nhất cũng phải nửa tháng nữa.”

Hoắc Tương bắt tay khoát lên vai Tần Viễn Chu, nhàn nhã trả lời.Nghe được lời của cô, Tần Viễn Chu nhàn nhã không đứng dậy rồi.Một nửa tháng, anh chịu đựng có biết bao nhiêu thống khổ?”Em đang chỉnh anh đúng không?”

Tần Viễn Chu khàn đục nói.Cố Tuong cười mổ lên môi mỏng của Tần Viễn Chu: “Muốn nghe nói.”

Tần Viễn Chu bất đắc dĩ bĩu môi: “Ai khiến cho em yêu anh? Nhận thức rồi sao!”

Nói xong, anh lại ôm lấy cô, nắm tay cô đi ra ngoài.”Lại không ra nữa thì bên ngoài sẽ nghĩ là bọn họ làm chuyện không nên làm, nhanh chóng xuống lầu!”

Hoắc Tương cười nắm chặt lấy tay Tần Viễn Chu, chạy chậm.”Chậm một chút!”

Tần Viễn Chu giữ chặt lấy Hoắc Tương: “Đều đã sắp làm mẹ rồi.”

“Quên mất.”

Cố Tuong cười khẽ le lưỡi.”Anh không ở bên cạnh em, em làm sao bây giờ?”

Tần Viễn Chu bất đắc dĩ thở dài.”Như cũ!”

Hoắc Tương tiêu sái lắc lắc tóc dài.”Anh là nói không ai quản được hai chân của em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play