Chương 1806

Nghe Lynda nói, tâm tình Tề Mẫn Mẫn đặc biệt phức tạp.

Tuy anh bỏ hết tất cả những vị khách quan trọng đến tìm mình, nhưng không có nghĩa là không có người phụ nữ khác xuất hiện bên cạnh anh.

Nếu như cô vẫn lạnh lùng với anh, khó tránh khỏi…

Nghĩ đến người phụ nữ khác có thể nắm giữ vị trí của mình, cô lại cắn môi.

Lynda: Tề Mẫn Mẫn, em nên nắm chặt. bên ngoài đúng là có một đống lớn phụ nữ như hổ rình mồi nhìn chằm chằm khối thịt béo như Hoắc tổng!

Tề Mẫn Mẫn ra vẻ không sao cả trả lời, thật ra nội tâm đang nhỏ máu: Vậy thì chia cho các cô ấy đi, chỉ cần không chê béo.

Lynda:…

Tề Mẫn Mẫn: Lynda, em và Hoắc Trì Viễn đã không thể rồi. Hiện giờ anh ấy không ở cạnh em.

Lynda: Anh ấy đi rồi? Người đàn ông này, sao không biết nắm chắc cơ hội?

Tề Mẫn Mẫn:….

Lúc món tôm hùm được bưng lên, Hoắc Trì Viễn liền xắn tay muốn bóc tôm.

Tề Mẫn Mẫn nhanh tay ngăn cản Hoắc Trì Viễn:”Hoắc Trì Viễn, tôi không muốn ăn.”

“Em thích ăn!” Hoắc Trì Viễn cau mày nhìn Tề Mẫn Mẫn.

“Đúng hơn là tôi yêu người bóc tôm. Hoắc Trì Viễn, tình cảm phai nhạt, cảm giác kia liền phai nhạt. Tôi không còn thích ăn tôm nữa.” Tề Mẫn Mẫn cười cay đắng.

Hoắc Trì Viễn nghe xong, cố chấp bóc tôm.

Mặc kệ cô ăn hay không, anh vẫn muốn cưng chiều cô.

“Anh cần gì phải như vậy?” Tề Mẫn Mẫn nước mắt vòng quanh nói.

Hoắc Trì Viễn bóc một đ ĩa tôm lớn, nhưng Tề Mẫn Mẫn không động vào một miếng.

Tim Hoắc Trì Viễn như bị dao găm vào, đau đớn nhức nhối.

Tề Mẫn Mẫn không để cảm giác của Hoắc Trì Viễn vào mắt, không còn hứng thú với một bàn đầy mỹ thực, buông đũa xuống nói:”Tôi no rồi.”

“Thật sự không thể như trước kia sao?” Hoắc Trì Viễn thất bại hỏi.

“Đúng! Anh bóc nhiều tôm như vậy, chắc đói lắm rồi! Ăn thong thả, tôi đi trước.” Tề Mẫn Mẫn nói xong, liền đứng dậy, khập khiễng đi ra ngoài.

Sau khi Tề Mẫn Mẫn rời đi, Hoắc Trì Viễn ảo não gạt một đ ĩa đầy tôm sang một bên.

Phục vụ nhìn Hoắc Trì Viễn tràn ngập sự đáng tiếc.

Anh bỏ ra một khoản lớn mua món tôm hùm cay rồi lại ngồi bóc chân thành như vậy, đã không được đáp lại lại còn phá hư cả bàn mỹ thực.

Tề Mẫn Mẫn ngồi trong xe taxi, trong mắt đầy sự thương tâm.

Lúc cô cự tuyệt Hoắc Trì Viễn, trong tim như rỉ máu.

Thật sự không thể như trước được nữa.

Cho dù cô vừa ăn tôm anh bóc, hương vị cũng đã thay đổi.

Cô ăn vào không còn cảm giác hạnh phúc nữa.

Tài xế đột nhiên mở nhạc, “Hà cớ phải ở bên nhau” của Trương Kiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play