Chương 1784

“Thật đẹp.” Bà nội Hoắc vừa lòng nhìn Vương Giai Tuệ: “Cháu và Nha đầu Nhiễm đứng cạnh nhau giống như một đôi chị em đồng hao!”

Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Vương Giai Tuệ, cười nói: “Nà nội, giống gì chứ? Chúng cháu chính là vậy mà.”

“Đúng đúng đúng.” Bà nội Hoắc vui vẻ cười rộ lên: “Hoắc Trì Viễn!”

Nghe được bà nội gọi, Hoắc Trì Viễn lập tức đi tới.

“Bà muốn tặng quà cho cháu dâu?” Bà nội từ ái hỏi han.

“Ở đây.” Hoắc Trì Viễn lấy một chiếc hộp hình chữ nhật từ trong túi áo ra, đưa tới.

Bà nội Hoắc mở ra, lấy hai khối ngọc trai bên trong ra: “Hai khối ngọc này là của ông nội các cháu để lại cho bà, bà chờ đến ngày này, để giao tận tay cháu dâu.”

“Bà nội, cháu không thể nhận.” Tề Mẫn Mẫn lập tức từ chối.

Không liên quan đến chuyện giá cả thế nào, mà là ý nghĩa bất đồng.

Nhận lấy ngọc trai, đại biểu cho cô vẫn là người của Cố gia.

Cô đã không phải vợ của Hoắc Trì Viễn, cho nên không thể nhận lấy khối ngọc trai này.

“Nha đầu Nhiễm, mặc kệ con và Tiểu Viễn thế nào, trong lòng bà nội, con vĩnh viễn là cháu dâu của bà.” Bà nội Hoắc kiên định nói: “Nhanh lên, đeo đi.”

“Vậy tôi sẽ giữ gìn trước. Chờ đến khi anh kết hôn, tôi sẽ đưa cho vợ anh.” Tề Mẫn Mẫn bình tĩnh thấp giọng nói.

“Làm em thất vọng rồi.” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ thở dài, “Trừ em ra, không có ai có thể làm vợ anh.”

“Tôi chỉ là vợ trước của anh.” Tề Mẫn Mẫn nói xong, liền đi tới nhận lấy miếng ngọc, “Bà nội, cháu nhận trước.”

Bà nội Hoắc cười dặn dò:”Nhất định phải giữ lại. Hai khối ngọc này là cụ nội các cháu lưu giữ làm đồ gia truyền. Cháu và Giai Tuệ còn phải truyền nó cho các thế hệ sau.”

Tề Mẫn Mẫn xấu hổ sửng sốt.

Mà Vương Giai Tuệ lại đỏ bừng mặt.

“Bà nội, chúng cháu nhất định sẽ không làm bà thất vọng.” Hoắc Nhiên không kiềm chế được cười nói, “Truyền cho các thế hệ sau.”

Nghe Hoắc Nhiên nói, Vương Giai Tuệ càng thêm thẹn thùng.

Ý anh là muốn cô sinh con cho anh?

Cô cũng không muốn làm mẹ sớm như vậy.

Nhưng gần đây bọn họ vẫn thường xuyên làm chuyện đó, liệu có thể…

Cô sờ vào bụng theo bản năng.

Hoắc Nhiên kiêu ngạo ôm chầm Vương Giai Tuệ:”Bà nội, nói không chừng ý nguyện của bà lập tức có thể thực hiện được.”

“Bà còn đang hi vọng tứ hỉ lâm môn!” Bà nộ Cố cười haha.

Tề Mẫn Mẫn xấu hổ cúi đầu.

Hoắc Trì Viễn đi tới, thận trọng nắm tay Tề Mẫn Mẫn:”Nha đầu, em đừng giận anh nữa. Kết hôn không phải trò đùa.”

Tề Mẫn Mẫn vô tình rút tay về:”Tôi sẽ nghiêm túc trong chuỵện yêu đương kết hôn. Cảm ơn anh nhắc nhở.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play