Chương 1762

Anh còn gấp hơn cả mình.

“Nếu như muốn hợp lại, em còn ở đây làm gì? Nhanh lên, nhanh thu dọn hành lý, bay trở về bên cạnh Hoắc Trì Viễn.” Trác Liệt đẩy cô đến trươc tủ quần áo, mở tủ, khí phách ra lệnh.

Tề Mẫn Mẫn cảm động ôm eo Trác Liệt: “Anh họ, em rất buồn khi phải xa anh.”

“Anh chỉ là anh của em, không phải người đàn ông của em, em không thể ở cạnh anh cả đời. Hoắc Trì Viễn ở thành phố A, chắc là đã xuyên hai mắt.” Trác Liệt vui đùa nói: “Nếu em không đi, sợ anh ấy sẽ bay đến giết anh.”

“Nào có nghiêm trọng như thế?” Tề Mẫn Mẫn bị Trác Liệt đùa cười.

Hoắc Trì Viễn để lại tờ giấy, sẽ không tìm hiểu hành tung của cô, anh nói sẽ chờ cô ở thành phố A, không bay qua đây tìm cô nữa.

Mà Hoắc Trì Viễn, đúng là đã tuân thủ hứa hẹn, không xuất hiện nữa.

Không có tin tức của anh, cô lại đau lòng.

Nghĩ muốn quay lại thành phố A, lòng cô lại luống cuống.

Có lẽ là gần về đến nhà, lúc máy bay đáp xuống thành phố A, tâm tình cô khá bất ổn, bất an gõ trống.

Một mình, kéo hành lý không thể đơn giản hơn đi ra khỏi sân bay, trong lòng cô tiêu điều khác hẳn với sự rầm rĩ của thành thị.

Chặn một chiếc xe taxi, trở lại ngôi nhà mà cô đã từng sống ở đó hơn mười tám năm.

Đứng ngoài cửa biệt thự, nhìn cửa bị đóng chặt, Tề Mẫn Mẫn có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.

Ba cô đặt cô trên vai, vòng quanh phòng khách, chuyện xảy ra cứ như đã ở đời trước.

Cái nhà này, đã không còn là ngôi nhà tràn ngập tiếng nói cười của ba.

Lấy chìa khóa ra mở cửa, cô đi vào ngôi nhà trống.

Trên vách tường trong phòng khách treo di ảnh của ba.

Cô đặt hành lý trên mặt đất, áp mặt vào trên di ảnh, chan chứa nước mắt nói: “Ba, Tề Mẫn Mẫn trở lại, con gái bất hiếu của ba đã trở về rồi.”

Bi thương dần nhuộm hết cả máu trong người cô.

Cô quỳ dưới đất, mặc cho nước mắt chảy ra như vỡ đê.

Ngôi nhà này đối với cô mà nói không còn là nơi tràn ngập sự ấm áp như trước kia nữa.

Cô đã không tìm lại được lòng trung thành, không tìm được ý nghĩa khi trở về nữa.

Cô ôm di ảnh của ba vào trong ngực, chảy nước mắt.

Mặt trời biến mất, ánh trăng ở phía chân trời đã cao lên cao, càng làm cho bầu trời thêm sáng.

Tề Mẫn Mẫn ngồi một mình trong đêm, mãi đến khi bụng đói kêu thầm thì, cô mới ý thức được đã là ngày hôm sau rồi.

Cô ôm di ảnh đứng lên, đi vào bếp tìm một hộp mì ăn liền, nấu cho mì nở ra.

Ăn mì trước, nước mắt cô lại chảy xuống.

Nhớ rõ trước đây, vì cô kiêng ăn, thay đổi hết đầu bếp này đến đầu bếp khác, mỗi ngày tỉ mỉ chuẩn bị bữa ăn cho cô.

Hiện giờ, đã không còn có người quan tâm cô, không còn ba quan tâm đến từng bữa ăn của cô nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play