Chương 1682

Quá nhiều ngày rồi cô không ăn gì, dạ dày có thể thích ứng với sự cay độc sao?

“Em muốn ăn ma lạt thang.” Tề Mẫn Mẫn đứng lên, thật sự nói.

“Có lẽ tê cay kí.ch thích, dạ dày của co có thể muốn ăn.

“Được.” Hoắc Nhiên tiêu sái gật đầu: “Chị dâu nhỏ, trở về nếu như anh ấy đánh anh, em nhất định phải che chở cho anh.”

“Nhất định.” Tề Mẫn Mẫn bị Hoắc Nhiên cười đùa.

Hoắc Nhiên bắt đầu làm động tác xoay chìa khóa trong không trung, tiêu sái huýt sáo: “Anh biết có chỗ bán Ma Lạt thang không tồi. Let’s go.”

Vương Giai Tuệ lập tức kéo tay Tề Mẫn Mẫn, đi theo Hoắc Nhiên xuống lầu: “Tề Mẫn Mẫn, đi theo cậu mình có lộc ăn rồi.”

“Nói được giống như có nhiều thương cảm. Anh Hoắc Nhiên để cậu đói rồi hả?” Tề Mẫn Mẫn trêu ghẹo hỏi han.

“Bị đói không đến mức. Thế nhwung, anh ấy dùng Grandet này không tồi lắm, keo kiệt! Rõ ràng tiền bạc rất nhiều, lại mỗi ngày chạy đến nhà chúng ta xin cơm.” Vương Giai Tuệ nhìn Hoắc Nhiên, hếch miệng nhỏ lên.

“Vợ bé nhỏ, đó là bởi vì cơm em làm rất hợp khẩu vị của anh.” Hoắc Nhiên côm lấy một cánh tay khác của Vương Giai Tuệ, không kiềm chế được cười nói.

Vương Giai Tuệ cười giận một phen: “Cắt! Có sơn trâu hải vị nào anh chưa từng nếm qua, cơm nhà rau dưa của em lại biến thành hiếm lạ rồi.”

“Anh nói thật!” Hoắc Nhiên vô tội nháy đôi mắt xinh đẹp.

Có lẽ là bởi vì Hoắc Nhiên cố ý phô trương, cho nên hôm nay Tề Mẫn Mẫn cười nhiều hơn trước.

Cửa hàng Ma Lạt Thang không lớn, ở sát cửa vào cũng sắp đặt rất nhiều ghế ngồi.

Chủ cửa hàng vừa thấy Hoắc Nhiên đến, lập tức nhiệt tình đi đến chào đón.

“Khách quý, khách quý! Mau, mời vào!”

“Đã lâu không thấy,chân của mẹ vợ cậu vẫn tốt chứ?” Hoắc Nhiên cười hỏi.

“Xương cốt cũng đã lành lặn không sai lắm. Qua vài ngày nữa tôi lại đưa bà ấy đi khám lại.”

“Tốt!”

Chủ cửa hàng nhiệt tình mời bọn họ vào một nhã gian: “Mọi người cứ tùy ý gọi món, hôm nay tôi mời khách.”

“Không cần khách khí như thế. Chiết khấu 8 phần là đươc rồi.” Hoắc Nhiên cười nói.

“Tám phần sao được? Anh chữa khỏi xương đùi cho mẹ tôi, tôi mời bữa này coi như đền đáp một chút công phẫu thuật.”

“Kia là công việc của tôi. Không dám rồi. Tám phần thôi.” Hoắc Nhiên nghiêm túc nói.

Nếu không phải đột nhiên Tề Mẫn Mẫn muốn ăn Ma Lạt Thang tươi mới, anh cũng sẽ không đưa các cô đến đây ăn.

Dù sao thiếu nhân tình của người khác, khẳng định cũng sẽ phải hoàn trả.

Anh không muốn chiếm tiện nghi nhà người ta.

“Được. Tùy mọi người định đoạt vậy.” Chủ cửa hàng lập tức hào sảng đáp ứng.

Hoắc Nhiên lập tức hài lòng gọi một đống đồ ăn lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play