Chương 1655

“Nhân duyên của mình còn chưa tới!” Ninh Hạo dịu dàng cười an ủi Tề Mẫn Mẫn. Thấy cô đau lòng, cậu càng khó chịu. Cậu không thể vì nỗi đau của mình mà trách cứ Tề Mẫn Mẫn. Tình yêu vô tội, cô không thích cậu không có nghĩa là cô sai. “Hơn nữa, không lập nghiệp sao có thể an cứ chứ? Mình còn trẻ mà!”

“Được rồi!” Tề Mẫn Mẫn lập tức cười vui vẻ.

Ninh Hạo vươn tay, muốn vuốt v3 mặt Tề Mẫn Mẫn nhưng nghĩ lại thân phận hiện giờ, chỉ đành xấu hổ bỏ tay xuống, “Qua tối nay là mỗi người một ngả rồi. Mình sẽ rất nhớ bạn…..các bạn!”

“Mình cũng vậy!” Tề Mẫn Mẫn nghiêm túc gật đầu.

Cô cũng sẽ không quên tình bạn suốt 15 năm, sẽ không quên những kỷ niệm bên nhau.

Tình yêu rất quan trọng nhưng mà tình cảm cũng là một kỷ niệm đẹp trong cuộc đời mỗi con người.

Cô vĩnh viễn sẽ nhớ Ninh Hạo và nhớ kỹ Giai Tuệ.

“Đi thôI! Hoắc Trì Viễn chắc chờ sốt ruột lắm rồi!” Ninh Hạo thoải mái đeo ba lô lên lưng, nói với Tề Mẫn Mẫn.

Lúc này, Tề Mẫn Mẫn mới nhớ tới Hoắc Trì Viễn.

Dường như cô đã quên mất ông chú thích ăn giấm chua kia rồi.

Cô cực kỳ áy náy nhìn về phía cổng trường.

Quả nhiên, mặt Hoắc Trì Viễn đầy u ám nhìn về phía hai người họ, đôi môi mỏng mím chặt thể hiện rõ sự ghen tuông của anh.

Tề Mẫn Mẫn cười nhìn Hoắc Trì Viễn, chạy đến bên cạnh anh thì nhẹ nhàng túm góc áo anh:”Chờ rất lâu rồi sao?”

“Em nói xem!” Hoắc Trì Viễn khoác áo lên cánh tay, bất mãn nhíu mày.

Để ăn mừng cô chấm dứt đời học sinh, anh đã dời hết lịch trình tham dự hội nghị để tới sớm. Ai biết nhà đầu này vì tụ tập với bạn học mà bỏ rơi anh.

“Yêu anh!” Tề Mẫn Mẫn áp vào bên tai Hoắc Trì Viễn, thấp giọng thông báo.

Hoắc Trì Viễn lúc này mới vừa lòng ôm lấy thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, mở cửa xe cho cô ngồi vào ghế lái phụ.

Ninh Hạo xấu hổ đứng nguyên tại chỗ, không biết có nên ngồi vào không.

Sự xuất hiện của anh giống như dư thừa.

Hoắc Trì Viễn xoay người, nhìn thấy Ninh Hạo xấu hổ, liền rộng rãi làm động tác mời.

Ninh Hạo gật gật đầu, liền ngồi vào ghế sau.

Hoắc Trì Viễn hỏi han địa điểm tụ tập xong, liền khởi động xe rồi phóng đi.

Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy trên trán Hoắc Trì Viễn có chút mồ hôi, liền lấy khăn tay ra gúp anh lau:”Trời nóng như vậy, sao anh không ngồi trong xe chờ em?”

“Sợ em không nhìn thấy anh.” Hoắc Trì Viễn hưởng thụ sự quan tâm của Tề Mẫn Mẫn, trên mặt tràn đầy sự kiêu hãnh và hạnh phúc.

“Cho dù không nhìn thấy anh, nhưng cũng có thể nhận ra xe của anh.” Tề Mẫn Mẫn chu miệng, đau lòng nói.

Trời thật sự rất nóng, anh lại đợi cô dưới ánh mặt trời nửa ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play