Chương 1599

Cậu chưa bao giờ biết Tề Mẫn Mẫn thích ăn tôm hùm đất cho nên cũng chưa bao giờ bóc tôm cho cô.

Xem ra, cậu cũng không xứng làm chồng của Tề Mẫn Mẫn.

Duyên phận của bọn họ quá ngắn ngủi.

“Có muốn ăn lẩu hay không? Anh biết ở phố XX mới có một quán lẩu Mông Cổ. Thịt dê ở đó rất ngon!” Hoắc Nhiên nhìn Vương Giai Tuệ cười hỏi.

“Được.” Vương Giai Tuệ không có ý kiến gì, lập tức đồng ý.

“Anh Hoắc Nhiên, anh có hỏi qua ý kiến của bọn em không? Đúng là gặp sắc quên nghĩa!” Tề Mẫn Mẫn trêu chọc nói.

“Em có không hỏi ý kiến chị sao?” Hoắc Nhiên quay đầu, vẻ mặt vô tội hỏi.

“Anh có sao?” Tề Mẫn Mẫn cười nheo mắt, dùng sức hừ một tiếng, “Rõ ràng anh chỉ hỏi ý kiến một mình Giai Tuê.”

“Chị dâu nhỏ, chị muốn ăn gì? Chú em này nhất định thỏa mãn yêu cầu của chị.” Hoắc Nhiên khoa trương kính lễ.

“Em muốn ăn Haagen-Dazs.” Tề Mẫn Mẫn ôm bụng, bị Hoắc Nhiên làm cho bật cười.

Anh biết Hoắc Trì Viễn không cho cô ăn đá, không được ăn đồ lạnh, cho nên anh chắc chắn không dám đưa cô đi ăn Haagen-Dazs.

Quả nhiên, Hoắc Nhiên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ bĩu môi:”Không phải chứ.”

“Được rồi. Hai người dừng lại đi, em với Ninh Hạo sắp chết đói rồi. Mau lái xe! Mau đến nhà hàng lẩu!” Vương Giai Tuệ lạnh mặt, khí phách ra lệnh.

“Ok! Nữ vương!” Hoắc Nhiên lại kính lễ, lập tức khởi động xe.

Đến nhà hàng lẩu, Hoắc Nhiên gọi nhất nhiều đồ ăn, nhiệt tình tiếp đón 3 người ăn thật nhiều.

“Anh chỉ cần chăm sóc người con gái của anh là được rồi.” Tề Mẫn Mẫn cười nói.

“Em cũng đang có ý này.” Hoắc Nhiên mặt dày cười trả lời.

“Hai người này!” Vương Giai Tuệ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Trong nhà thiếu mất người hay đấu võ mồm với anh, em chỉ còn cách gây sự với chị dâu nhỏ thôi.” Hoắc Nhiên đáng tiếc nói.

“Chị Hoắc Tương ở lại B thị rồi?” Vương Giai Tuệ quan tâm cười hỏi.

“Ừ. Con bé dính với Tần Viễn Chu như keo với sơn, rời nhau một giây cũng thấy lâu.” Hoắc Nhiên khoa trương nói.

“Nếu chị Hoắc Tương biết anh trêu chọc chị ấy như vậy, nhất định sẽ nhảy lên máy bay bay về đánh anh.” Tề Mẫn Mẫn cười nói.

“Hoàng đế ở trên cao.” Hoắc Nhiên bày ra vẻ mặt không sợ chết.

Hoắc Tương giờ đang chết ngấy bên cạnh Tần Viễn Chu, không ai chịu dời ai.

“Đúng là không sợ sao!” Tề Mẫn Mẫn nở nụ cười.

“Xem ra phải phái cái người nào đến chặn miệng chị lại mới được!” Hoắc Nhiên thở dài thật dài.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play