Chương 1518

Hoắc Tương hờn dỗi trừng mắt nhìn Tần Viễn Chu một cái: “Anh dậy thế nào lại không kêu em.?”

“Nhìn thấy em mệt mỏi, muốn để cho em nghỉ nhiều hơn một chút.” Tần Viễn Chu đi tới, đặt bữa sáng lên bàn, ý cười tràn đầy sủng nịch nói.

“Mẹ anh sẽ chê em lười.” Hoắc Tương bĩu môi nói.

“Sẽ không. Anh đã nói với bọn họ tối qua tạo người có chút trễ, khiến cho em mệt mỏi.” Tần Viễn Chu vân đạm phong khinh nói.

Nghe thấy lời anh nói, mặt Hoắc Tương vọt một cái liền đỏ ửng lên. Cô dùng sức vặn thắt lưng Viễn Chu: “Gia Cát Lượng tiên sinh, ngài là muốn tôi không còn mặt mũi để gặp mặt bố mẹ ngài sao?”

“Tạo người thì có cái gì mà mất mặt. Ba mẹ vì chuyện ôm cháu trai mà đã phải suy nghĩ rất nhiều năm.” Tần Viễn Chu ôm chầm lấy Hoắc Tương, phúc hắc nói.

“Không để ý tới anh! Em đói bụng!” Hoắc Tương đẩy Tần Viễn Chu ra, ngồi xuống ăn bữa sáng.

“Kỳ thật, anh cũng vừa mới dậy.” Tần Viễn Chu ngồi vào bên người cô, cười nói một câu, sau đó liền cầm sandwich lên ăn.

Anh cũng vừa mới dậy?

Hoắc Tương không biết là nên cao hứng hay là nên thẹn thùng đây.

Cao hứng là vì chuyện này sẽ giúp cô bớt cảm thấy xấu hổ, bởi vì anh cũng vừa mới dậy.

Thẹn thùng, là bởi vì bọn họ đều dậy muộn sẽ khiến người ta liên tưởng tới việc tối qua hai người đã làm những gì.

“Xem ra vận động mạnh sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, anh cũng rất đói bụng.” Tần Viễn Chu ăn đến nhiệt tình, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Hoắc Tương ở dưới bàn hung hăng dẫm chân anh một cái.

“Em…” Tần Viễn Chu thiếu chút nữa liền đau đến cắn lưỡi, “Mưu sát chồng a!”

“Đây mới chỉ là bắt đầu. Anh sẽ từ từ lĩnh hội được sự lợi hại của em!” Hoắc Tương đỏ mặt trừng mắt nhìn Tần Viễn Chu.

Vẫn luôn cảm thấy anh là quân tử, không nghĩ tới da mặt lại dày như vậy.

Sự nho nhã của anh là để cho người bên ngoài xem thôi sao?

Chân chính bên trong anh là một tên gia hỏa phúc hắc, là một người đàn ông yêu nói chuyện giường chiếu mờ ám!

“Anh muốn em ở trước mặt em là chính con người em, bộc lộ ra càng nhiều mặt càng tốt.Có như thế anh sẽ lại càng yêu em hơn.” Tần Viễn Chu vuốt ve đôi má của Hoắc Tương, thâm tình nói.

Hốc mắt Hoắc Tương có chút ửng đỏ, là vì cảm động mà muốn khóc.

Có ai đó đã từng nói qua chân chính yêu một người sẽ yêu luôn tất cả mọi mặt, dù hoàn hảo hay hư hỏng, tất cả đều yêu.

“Nhanh ăn cơm.” Hoắc Tương không được tự nhiên nói.

Chỉ cần anh nói thêm một điều gì nữa, cô sẽ phát khóc.

Chuyện phát sinh trong mấy ngày nay giống như là cô đang nằm mơ vậy.

Cô chưa từng nghĩ tới tình yêu của cô và anh sẽ có kết quả.

Cô cũng chưa từng nghĩ tới anh lại yêu cô sâu đậm như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play