Chương 1402

Ứng Mẫn giống như hồn ma đi ra ngoài, tóc tai tán loạn, ánh mắt đờ đẫn.

Bà kinh ngạc nhìn Ứng Mẫn: “Ứng Mẫn?”

Ứng Mẫn cũng không nhìn bà, mê mang nhìn về phía trước, đi đến ghế sô pha ở trước mặt.

Tưởng phu nhân lo lắng nhìn Ứng Mẫn, không rõ đây là làm sao.

Tối hôm qua bà cũng không nói gì khiến cô tức giận đúng không?

Nhìn Ứng Mẫn ngã vật xuống, bà nghi hoặc bất an.

Hôm sau, bà có chút bất an hỏi Ứng Mẫn, Ứng Mẫn chua xót trả lời: “Bác gái, con không nói cho người khác biết con mắc chứng mộng du!”

Hóa ra là mộng du!

Vương Giai Tuệ tỉnh lại, vụng trộm nhìn Hoắc Nhiên vẫn còn chìm trong giấc ngủ.

Anh ôm cô ngủ một đêm, nhưng vẫn luôn cố tránh để không đụng chạm đến cô.

Điều này làm cho cô cảm nhận được sự tôn trọng mà anh giành cho cô.

Cô lén lén, lút lút hôn trộm môi anh, sau đó nhanh chóng nằm sang một bên.

Một bàn tay trong phút chốc ôm lấy eo kéo cô qua.

Hai thân thể kề sát khiến cho cô tim loạn, mặt hồng.

Hoắc Nhiên tựa hồ như chưa có tỉnh, chỉ là đem mặt chôn ở trong cổ cô, thơi thở nhẹ vờn quanh làn da nóng bỏng.

Vương Giai Tuệ động cũng không dám động, sợ lại đánh thức anh.

Như thế cô sẽ rất thẹn thùng xấu hổ.

Anh hẳn là vẫn nhịn từ đêm qua tới giờ đi?

Rõ ràng là hận không thể đem cô khảm vào trong cơ thể, rõ ràng là hôn nồng nhiệt, khí thế ngất trời, nhưng lúc lên giường anh lại cố nén cảm xúc lại làm một người đàn ông an tĩnh.

Anh an tĩnh ngủ cả đêm, lại khiến cho cô nửa đêm mất ngủ.

Lại bị ôm nằm xuống như vậy, mặt cô nóng hừng hực như bị sốt cao.

Chịu không nổi loại thân mật này, cô nhẹ nhàng tách hai tay của anh ra nhanh chóng trốn khỏi ôm ấp của anh, rón ra rón rén rời giường.

Cô nâng hai tay ôm đôi gò má, khó xử nhìn mĩ nam còn đang ngủ say trên giường.

Tuy trời vừa mới sáng, nhưng cô đã nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.

Hoắc Nhiên tỉnh dậy, cánh tay không tự giác được ôm chặt lại nhưng tất cả chỉ là hư không. Anh mơ hồ mở to mắt, nhìn đến bên cạnh đã trống không. Anh chẳng thèm quan tâm tới việc cài lại nút áo sơ mi đã đứng dậy.

Khi anh nhìn thấy Giai Tuệ nửa nằm trên ghế sofa khi đó, anh liền mím chặt môi mỏng.

Cô không thích nằm cùng giường với anh sao?

Anh bất mãn đi qua, bá đạo ôm cô lên.

“Hoắc Nhiên…” Vương Giai Tuệ ôm lấy Hoắc Nhiên, nghĩ muốn từ trong ngực anh nhảy xuống.

“Trở về phòng ngủ!” Hoắc Nhiên lạnh mặt, không vui nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play