Chương 1400

“Thật là một đứa trẻ ngoan.” Tưởng phu nhân cảm kích vỗ vỗ bàn tay Ưng Mẫn.

Ưng Mẫn tươi cười có chút cứng ngắc.

Tính cách của cô có thể nào Hoắc Trì Viễn cũng không thèm liếc mắt một cái. Anh thà yêu thương nuông chiều đại tiểu thư bốc đồng nhà họ Tề kia còn hơn ban phát cho cô một chút trìu mến.

Cô đau lòng cắn môi.

Làm cho người kia tỉnh lại thì mọi thứ của đối phương giống như một giấc mộng cho cô nhìn vào, chính mình tỉnh lại có khi nào đối phương sẽ nhìn thấy nước mắt của chính mình không? Nỗi thống khổ của cô đối phương đều rõ ràng? Người kia đã nhìn thấy cô bị tổn thương sâu sắc, mới có thể một lẫn nữa chạy đến phá hư?

“Ưng Mẫn?” Tưởng phu nhân nhìn Ưng Mẫn hoảng hốt, liền vươn tay quơ quơ trước mặt cô.

“Cháu vẫn luôn cố gắng làm một thục nữ, nhưng không có được người đàn ông nhã nhặn lịch sự nào.” Ưng Mẫn có chút tủi thân nói.

“Đó là do người đàn ông kia không có mắt.” Tưởng phu nhân lạnh mặt nói.

“Có lẽ…” Ưng Mẫn cô đơn trả lời.

Cô không biết nên nói ánh mắt của Hoắc Trì Viễn cao hay thấp.

Tưởng Y Nhiên đặc biệt thanh tú, thanh tao, nhã nhặn, trở thành tình yêu được anh nâng niu trong suốt 30 năm.

Nhưng Tề Mẫn Mẫn thì sao?

Cô ta chẳng thể nào được gọi là mỹ nữ, ngoài 3 vòng hoàn hảo, một đôi mắt to tinh nghịch, cô thật sự không nhìn ra Tề Mẫn Mẫn có điểm gì so sánh được với mình.

“Sẽ có một người đàn ông vô cùng tốt yêu cháu. Quên cái người không có mắt kia đi. Bác gái sẽ nhờ Hoắc Trì Viễn giới thiệu cho cháu một số người ưu tú, để cháu tùy tiện lựa chọn.” Tưởng phu nhân cười nói.

Những người mà Hoắc Trì Viễn quen biết, không phải người tinh anh thì cũng là những người thành đạt, Ưng Mẫn tuyệt đối không chịu thiệt.

Ưng Mẫn sửng sốt.

Người mà cô yêu chính là Hoắc Trì Viễn, Tưởng phu nhân là nói bảo Hoắc Trì Viễn giúp cô giới thiệu bạn trai.

Sao bà ta không nghĩ sẽ để Hoắc Trì Viễn lại cho cô?

Tưởng phu nhân này một lòng muốn để Hoắc Trì Viễn lại cho con gái riêng của chồng bà ta sao?

Đúng là ích kỷ!

Cô đối với bà ta tốt như vậy, bà ta còn không hề có ý định giúp mình đến với Hoắc Trì Viễn.

Đêm khuya, Ứng Mẫn đứng trong nhà vệ sinh, tự nhìn mình trong gương trước bồn rửa.

“Ứng Mẫn, tôi biết cô sẽ để tôi xuất hiện một lần nữa. Bởi vì trong lòng cô không lịch sự, dịu dàng, lương thiện như vẻ bề ngoài. Trong lòng cô cũng đầy tội ác. Chỉ là cô che giấu rất giỏi mà thôi!” Cô xoa ngực, trào phúng nhếch khóe môi. “Biết tại sao khi vào đại học tôi lại chọn môn tâm lý học không? Bởi vì tôi muốn khống chế Hoắc Trì Viễn, không chế tư tưởng, trái tim anh ấy. Tôi muốn cả đời này của anh ấy chỉ có thể nhớ kỹ một cô gái là tôi. Cô quá yếu đuối, chỉ biết chờ đợi!”

Ứng Mẫn gầm thets, dùng sức, đánh vào bồn rửa tay: “Chờ đợi có ích gì chứ? Chỉ có thể để cơ hội vuột mất thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play