Chương 1392

Đơn giản là mẹ không thể sinh con trai, nên không có tình yêu. Ông vô tình đến ngay cả bạn bè cũng không muốn làm. Hơn mười năm không hề thăm đứa con gái ruột là cô.

“Trải qua những kinh nghiệm xương máu từ những mối tình không nghiêm túc. Tin anh, anh yêu em thật lòng.” Hoắc Nhiên tựa vào trán Vương Giai Tuệ nói.

“Anh xác định?” Vương Giai Tuệ cười cười.

Thời gian bọn họ quen nhau không hề dài, thời gian anh theo đuổi cô càng ngắn hơn, nhưng anh yêu cô lại đậm đặc hơn nham thạch nóng chảy.

Anh nói đó là yêu.

Thật có thể chống lại khảo nghiệm thởi gian sao?

Cô nhìn hai mắt mê người của anh, không xác định rồi.

Có lẽ tình yêu và thời gian không liên quan.

Cô có thể tin tưởng anh chứ?

“Xác định!” Hoắc Nhiên tràn ngập tự tin gật đầu.

“Được rồi, chúng ta ước định bốn năm sau sẽ kết thúc tự do.” Vương Giai Tuệ dùng lực cầm bàn tay to của anh, cảm động cười nói.

Nhìn thấy nước mắt của cô, Hoắc Nhiên lại đau lòng.

Anh yêu thương cô như thế, thật muốn đánh cái người đàn ông bỏ vợ bỏ con kia một trận. Lão già đó đối với tình cảm không kiên định làm hại vợ bé nhỏ của anh không thể tin được chân ái.

Có người ba như thế là bất hạnh của cô.

Thế nhưng, cô đã gặp được anh.

Đây là may mắn của cô.

Anh sẽ dùng tất cả quãng thời gian còn lại của cuộc đời anh để che chở cho cô, cho cô tình yêu, cho cô cảm giác an toàn.

Sao đầy trời tựa như tình yêu của anh, một chút một chút, thắp sáng lòng của cô.

“Đáng tiếc không có lưu tinh.” Hoắc Nhiên nhìn, hài lòng nói.

“Vì sao muốn lưu tinh?” Vương Giai Tuệ nhìn Hoắc Nhiên liếc mắt một cái: “Lưu tinh quá ngắn tạm, em không tin những cái đó.”

“Một chút tế bào lãng mạn cũng không có.” Hoắc Nhiên nhéo má cô, bất đắc dĩ nói.

“Em không cần lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần yêu thật sự chân thật say đắm. Anh có thể cho em không?” Vương Giai Tuệ nghiêng đầu nhìn Hoắc Nhiên, thật sự nói.

Mẹ thường nói với cô không cần mơ từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga, thật ra cô rất rõ điểm này. Cô là người lý trí, cô vẫn khắc chế tình cảm đối với Ninh Hạo. Bởi vì cô biết Ninh Hạo không cho cô được tình yêu và cảm giác an toàn.

“Tình yêu chân thật thì có thể, lời ngon tiếng ngọt cũng cần phải có. Em là công chúa nhỏ của anh.” Hoắc Nhiên nâng mặt cô lên, tinh mâu chói lọi.

“Là anh tự nghĩ ra à.”

Vương Giai Tuệ nói liền phá hủy không khí lãng mạn.

Hoắc Nhiên xấu hổ a một tiếng: “Người đàn ông biết nấu ăn không nhất định sẽ cưng chiều vợ.”

“Anh làm cơm quá khó ăn. Về sau đừng xuống bếp.” Vương Giai Tuệ ôm lấy cánh tay của anh, cười dựa sát vào người anh: “Em làm cho anh ăn, nhưng anh phải hứa sẽ yêu em thật sự.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play