Chương 1387

Nói xong, Tề Lạc co chân lên, vùi mặt vào đầu gối, thương tâm khóc lên.

“Không nên trách cô ấy!” Giọng nói của Ninh Hạo khàn khàn, “Cô ấy cũng từng có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, được sự yêu thương của ba mẹ. Sự tồn tại của hai người khiến cô ấy nhận ra rằng tình thân gia đình là một sự châm chọc to lớn!”

“Mẹ em là kẻ thứ ba nhưng đó là lỗi của em sao?” Đôi mắt Tề Lạc ngập nước ngẩng đầu lên nhìn Ninh Hạo.

Ninh Hạo trầm mặc.

“Em không có cách nào chọn lựa sự sống nhưng có thể chọn cái chết!” Tề Lạc bị thương nói.

“Ngàn vạn lần cô đừng suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng!” Ninh Hạo nghe Tề Lạc nói như vậy thì cảm thấy gấp gáp. Không phải cô ta muốn tự sát đó chứ?

“Sống như vậy quá đau khổ!” Tề Lạc thương tâm rơi nước mắt, “Em không biết nên hi vọng vào cái gì. Mẹ em có tiền mới về nhà liếc nhìn em. Chị em ít nhất còn có ba thương, ông xã yêu. Em thì chẳng có gì cả. Em chỉ sợ có một ngày mẹ em thua bạc mà bán em đi!”

Ninh Hạo nghe Tề Lạc nói vậy, lấy khăn tay cho cô ta: “Đừng khóc. Tìm cơ hội nào đó đến giải thích với bác Tiếu. Nói thành ý của cô, bác ấy sẽ tha thứ cho cô.”

“Em không biết…..” Tề Lạc lấy khăn tay che miệng và mũi, đau lòng khóc nức nở.

Ninh Hạo lấy toàn bộ tiền trong ví đưa tới: “Trên người tôi không có nhiều tiền mặt như vậy!”

“Cảm ơn!” Tề Lạc không nhận số tiền đó, “Anh giúp em một lần nhưng không thể giúp cả đời!”

“Cầm đi! Có khó khăn gì thì gọi cho tôI!” Ninh Hạo nhét tiền vào tay Tề Lạc rồi xoay người rời đi.

Ninh Hạo phóng xe máy rời đi, Tề Lạc mới thu hồi nước mắt, nở nụ cười đắc ý.

Hoắc Trì Viễn đứng ở trong phòng làm việc, lo lắng hỏi Tề Bằng Trình: “Lục An Bình vẫn đang gây khó xử cho ba?”

“Không thể nói là gây khó xử, chỉ nói là vẫn đang trong quá trình nghiên cứu. Rõ ràng tư liệu chúng ta đã chuẩn bị hết rồi, kiểm tra cũng không có bất luận vấn đề gì.” Tề Bằng Trình có chút đau đầu vỗ trán.

“Lục An Bình lần này không biết tìm đâu ra chỗ dựa vững chắc, nên vô cùng khắt khe. Liên Vương Trưởng cũng không dám động đến cô ta. Con đang nghĩ cách tạo áp lực cho cha cô ta.”Nói đến Lục An Bình, Hoắc Trì Viễn cũng có chút đau đầu.

Anh rõ ràng chưa bao giờ cho Lục An Bình bất luận ám chỉ hay cơ hội nào cả, người phụ nữ này vẫn cứ cố chấp coi anh như chiến lợi phẩm.

” Tập đoàn Bằng Trình sẽ không dễ dàng bị phá sản như vậy. Không nói đến công việc nữa. Thân thể Tiểu Nhiễm xem ra khôi phục khá tốt, con có tâm rồi.” Tề Bằng Trình khen ngợi nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Chăm sóc cô ấy là trách nhiệm của con. Con luôn vui vẻ nhận việc này.” Hoắc Trì Viễn nhàn nhạt nở nụ cười, ánh sáng nơi đáy mắt lấp lánh như đá quý.

Tề Bằng Trình nhìn ra tình yêu mà Hoắc Trì Viễn giành cho Tề Mẫn Mẫn, thỏa mãn nở nụ cười: “Cái này ba đương nhiên là thay con gái cao hứng rồi.”

Hoắc Trì Viễn cũng cười theo.

Lúc này, Tề Mẫn Mẫn gõ gõ cửa, từ bên ngoài thò đầu vào: “Ba, đàm luận xong chính sự rồi đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play