Chương 1380

“Xem ra đồ ăn anh nấu chẳng khác gì đồ ăn cho heo cả!” Hoắc Nhiên cười trêu chọc.

“Đồ ăn cho heo?” Thiếu chút nữa Vương Giai Tuệ phun hết đồ ăn trong miệng ra.

“Ăn từ từ thôi! Anh biết anh xào đồ ngon nhưng em cũng đừng ăn vội như vậy chứ!” Hoắc Nhiên vừa vỗ lưng Vương Giai Tuệ, nửa đùa nửa thật nói.

“Anh không cần chọc em cười nữa!” Vương Giai Tuệ ôm bụng cười, cười đến mức không ngừng được.

Cô phát hiện lúc ở bên cạnh Hoắc Nhiên, cô cảm thấy cực kỳ dễ dàng vui vẻ, thỏa mãn.

Anh rất thương cô, rất biết dỗ cô vui. Quyết định của cô là chính xác rồi đúng không?

Ở bên cạnh anh, cô rất hạnh phúc.

Mà còn, cô phát hiện tình cảm dành cho anh không còn là thích nữa.

Mị lực của bác sĩ Mông Cổ khiến một cô nhóc chưa hiểu sự đời như cô có thể dễ dàng chống cự được.

“Anh ngậm miệng.” Hoắc Nhiên nghiêm trang ngồi thẳng dậy, làm động tác dán giấy niêm phong ở trên miệng.

Vương Giai Tuệ chẳng những không có ngừng cười, càng cười đến lợi hại hơn: “Xong rồi. Phỏng chừng ở cùng anh lâu ngày rồi em cũng sẽ chết vì cười mất thôi.”

Hoắc Nhiên toét miệng, tặng cho Vương Giai Tuệ một nụ cười ràng rỡ.

Anh rất muốn nhìn thấy cô cười. Cô cười rộ lên rất đẹp, giống như bầu trời mây mù đột nhên trở nên trong vắt, khiến cho ánh mắt anh phải kinh diễm.

“Cười đủ rồi thì ăn cơm thôi.” Hoắc Nhiên săn sóc nói, “Cơm nước xong anh sẽ đưa em đi hóng gió.”

“Anh không trở về nhà?” Vương Giai Tuệ thôi cười, thật tâm hỏi.

“Anh xin viện trưởng ba ngày nghỉ, mấy ngày nay anh đều sẽ ở cùng em.” Hoắc Nhiên cười nói.

“Bà nội anh…” Vương Giai Tuệ thẹn thùng đỏ mặt, “Bà nội biết anh đã trở lại. Đêm nay anh không thể ngủ lại đây nữa.”

“Bà nội chỉ muốn biết anh có bình an hay không thôi. Anh đã báo bình an rồi, còn việc khi nào về nhà thì bà chưa bao giờ quản.” Hoắc Nhiên làm như không sao cả nhún vai.

“Bà đương nhiên sẽ không quản! Dù sao cháu trai của bà vĩnh viễn cũng sẽ không chịu thiệt, hơn nữa bà còn có thể sớm một chút ôm chắt nội.” Vương Giai tuệ bĩu môi.

“Xem ra người hiểu biết anh nhất vẫn là em!” Hoắc Nhiên dựng thẳng ngón tay cái hướng Vương Giai Tuệ khen ngợi.”Bà trông ngóng chắt trai cũng đã mong đến tức giận rồi. Hạt Tiêu Nhỏ, chừng nào thì em sinh cho lão nhân gia người một đứa?”

Vương Giai tuệ dùng chân ở dưới bàn đập anh một cái, đỏ mặt sẳng giọng: “Chính anh tự mình sinh đi!”

Bọn họ mới xác lập quan hệ yêu đương không lâu, anh đã nghĩ đến việc sịnh đứa nhỏ rồi.

Nào có nhanh như vậy?

Lại nói… Cô còn chưa có làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý kia.

“Đây đâu phải việc một mình anh có thể làm được?” Hoắc Nhiên một bên xoa chân, một bên nói.

“Anh còn nói!” Vương Giai Tuệ đầy uy hiếp nhìn Hoắc Nhiên.

“Được, được, được, anh không nói. Anh xin lỗi em còn không được sao?” Hoắc Nhiên khẩn trương cười chịu tội.

Vương Giai Tuệ phì một tiếng cười rộ lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play