Chương 1377

“Đúng rồi, khi anh thấy em và Ưng Mẫn, vẻ mặt của em rất quái lạ, có phải cô ấy đã nói gì đó rất ác độc kích thích em không?” Hoắc Trì Viễn nhớ tới vấn đề anh vẫn cực kỳ buồn bực.

Lúc ấy vẻ mặt Tề Mẫn Mẫn rất mờ mịt, nói câu “Tôi không ngoan”, vẻ mặt của Ưng Mẫn thì vô cùng quái dị.

Anh không nghĩ ra vì sao Tề Mẫn Mẫn lại nói như thế, cũng không nhìn thấy được vẻ mặt của Ưng Mẫn.

“Em, em không nhớ rõ rồi…” Tề Mẫn Mẫn mê mang nhìn Hoắc Trì Viễn: “Sáng… em mệt quá… có người gọi em… là anh sao? Cái gì em cũng không nhớ. Hoắc Trì Viễn, có phải em u mê không?”

“Là ngốc. Ngay cả Ưng Mẫn nói mà cũng để trong lòng.” Hoắc Trì Viễn sờ tóc Tề Mẫn Mẫn, bất đắc dĩ nói: “Về sau cách xa cô ấy một chút, có thể không tiếp xúc thì không cần tiếp xúc.”

“Em và cô ấy vốn là không cùng xuất hiện. Mỗi lần gặp đều là vì liên quan đến anh.” Tề Mẫn Mẫn u oán nhìn Hoắc Trì Viễn một cái. Ưng Mẫn là theo đuổi anh mà đến.

Trở lại nhà Vương Giai Tuệ, Hoắc Nhiên một mực làm theo lời mình nói, giống như một con gấu không đuôi bám dính lấy đối phương.

“Anh có thể ngồi xa ra một chút được không?” Vương Giai Tuệ nói với Hoắc Nhiên đang ôm mình.

“Không thể!” Hoắc Nhiên không kìm chế được hé môi cười, “Anh thích gần gũi em.”

“Anh như vậy làm sao mà em viết bài được?” Vương Giai Tuệ đảo cắp mắt trắng dã.

Hoắc Nhiên kéo quyển sách bài tập đang mở đến, dúi bút vào tay cô:”Cứ viết như vậy đi. Không cần hỏi nữa.”

Vương Giai Tuệ dở khóc dở cười.

Ý cô là anh cứ ôm chặt cô như vậy làm cô không thể làm bài tập, làm cho cô không tập trung, ngồi thẳng còn không được.

“Hoắc Nhiên….”

“Ừm?”

“Đời trước chắc là em nợ anh rồi!” Vương Giai Tuệ bất đắc dĩ chu miệng lên.

“Sai!” Cố Nhiễn gõ trán Vương Giai Tuệ, “Là anh nợ em, cho nên đời này anh phải dành tuổi già để bù đắp cho em.”

“Ngụy biện!” Vương Giai Tuệ khẽ gắt một câu, “Rõ ràng là em dành cả đời bù đắp cho anh mới đúng.”

Nghe Vương Giai Tuệ nói, đôi mắt hoa đào của Hoắc Nhiên cong lên thành hình bán nguyệt:”Đúng vậy! Tuổi già của anh đổi lấy một đời của em, em có chút thiệt thòi.”

Thiệt thòi?

Hoắc Nhiên không nói đùa đấy chứ?

Trong tình yêu có thiệt thòi hay không cũng không thể nói như vậy.

Chỉ có sự khác biệt giữa yêu hay không yêu thôi.

“Như vậy đi. Cho công bằng, anh yêu em gấp đôi, trả lại cho em.” Hoắc Nhiên hôn mạnh hai má Vương Giai Tuệ, không kiềm chế được cười nói.

“Anh bám dính lấy người ta gấp đôi thì ai chịu nổi.” Vương Giai Tuệ đỏ mặt sẵng giọng. Nếu tình yêu của anh dành cho cô tăng gấp đôi, cô còn có cơ hội thở sao? Sớm đã bị ngọt ngào đến chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play