Chương 1370

“Anh giúp em ôn bài, bà nội càng đoán được anh đang ở chung với anh.” Vương Giai Tuệ bất đắc dĩ thở dài.

“Bà nội á? Bà vui còn không kịp ấy!” Hoắc Nhiên vỗ vôc bàn tay Vương Giai Tuệ, cười an ủi, “Đừng lo lắng. Cả nhà anh đều rất thích em.”

“Đó là bởi vì em là bạn thân của Tề Mẫn Mẫn. Nếu biết em là bạn gái của anh, còn không biết sẽ phản ứng thế nào.” Vương Giai Tuệ cúi đầu, thiếu tự tin cắn môi.

Một thế gia bác sĩ như nhà họ Hoắc, thật sự có thể nhận cô sao?

Cô không có gia sản đồ sộ như Tề Mẫn Mẫn, ngoài tự tôn ra cái gì cô cũng không có.

“Sao lại không tự tin như vậy? Em không biết mình đặc biệt như thế nào sao? Hôm 30 đó bà nội đã đoán ngay ra được là anh thích em, một câu phản đối bà cũng chưa từng nói, mà lại hàng ngày giục anh kết hôn. Tiểu hạt tiêu, em có tin là nếu bây giờ anh đưa em về nhà, câu đầu tiên bà nội nói chắc chắc sẽ là ‘mau kết hôn’ không?” Hoắc Nhiên bắt chước bộ dáng của bà nội, nói bằng giọng già cả.

Vương Giai Tuệ bị chọc cười.

Giống như bà nội Hoắc có thói quen thúc giục Hoắc Nhiên kết hôn, vừa gặp anh đã quở trách vài câu.

“Bác sĩ Mông Cổ…..” Vương Giai Tuệ nhìn Hoắc Nhiên. “Hiện tại em chưa gả cho anh. Anh có chờ được không?”

“Phải chờ tốt nghiệp đại học sao?” Hoắc Nhiên phồng má, dường như không quá hài lòng.

Vương Giai Tuệ gật đầu: “Em không muốn chỉ có hôn nhân. Em còn muốn cả sự nghiệp nữa!”

Hôn nhân của mẹ khiến cô hiểu rằng cuộc sống của người phụ nữ chỉ dựa vào chồng là điều cực kỳ ngu xuẩn. Ngay cả khi Hoắc Nhiên yêu cô nhưng cô cũng không thể hoàn toàn dựa vào anh. Tình yêu và hôn nhân không phải là tất cả cuộc đời cô. Cô không muốn nếu một ngày nào đó phải ly hôn, không có năng lực nuôi sống bản thân.

“Được! Anh biết rồi! Anh chờ em. Khi nào em cảm thấy lên đủ cao, đồng ý dừng lại nghỉ một chút, vòng tay của anh luôn giang rộng vì em!” Hoắc Nhiên ôm lấy Vương Giai Tuệ, thật lòng nói.

Anh có thể lý giải tại sao Vương Giai Tuệ lại có cách nghĩ như vậy.

Năm đó, khi mẹ Vương bị đuổi khỏi Vương gia, vì bằng cấp không cao lại có con gái cho nên không tìm được công việc tốt, cuộc sống rất khổ cực. Mãi đến khi vào được Hoắc Y, cuộc sống mới cải thiện một chút.

Anh hiểu rõ tính cách mạnh mẽ của Vương Giai Tuệ. Anh sẽ để cô bay nhảy. Chờ đến khi cô mệt, muốn nghỉ ngơi, anh sẽ cho cô một bến đỗ thoải mái.

“Hoắc Nhiên, anh nghĩ thật hay! Muốn làm được vậy phải tốn rất nhiều năm đó!” Vương Giai Tuệ ngẩng đầu, cười đón nhận ánh mắt mê người của Hoắc Nhiên. “Anh không thể người phụ nữ khác. Nếu em phát hiện được anh có người khác, em sẽ tuyệt giao với anh!”

“Em vẫn nên phế anh đi thì hơn! Không được gặp em, quá đau khổ!” Hoắc Nhiên nhăn mày lại, đáng thương nói.

Câu nói của anh khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Giai Tuệ hồng lên, giận dữ cáu: “Lưu manh! Đáng lẽ em không nên đồng ý với anh!”

Hoắc Nhiên lập tức ôm chặt Vương Giai Tuệ, lên mặt nói: “Hối hận đã muộn rồi. Em đã đồng ý với anh! Cho dù thế nào anh cũng sẽ theo em đến cùng. Em đừng nghĩ chuyện bỏ mặc anh!”

“Keo dán tiên sinh, đây là trên xe taxi đó!” Vương Giai Tuệ dùng sức đánh vào ngực Hoắc Nhiên, thẹn thùng nhắc anh. Tái xế xe taxi vẫn đang thầm nhìn bọn họ, nghe Hoắc Nhiên nói vậy, còn kiếm chế nụ cười.

“Được, về nhà anh sẽ lại dính đến em!” Hoắc Nhiên chỉ hơi buông Vương Giai Tuệ ra nhưng vẫn để cô tựa vào ngực mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play