Chương 1367

“Vì sao lại không?” Hoắc Nhiên nhíu mày, cười đến giống mèo trộm thịt.

“Anh quả nhiên…” Vương Giai Tuệ tức giận đem miếng kem múc được nhét vào trong miệng Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên bị nhét kem lại càng cười đến càn rỡ.

Sau khi nuốt kem, anh tà tà cười nói: “Anh anh đã biết, anh cũng chẳng cần phải nói nhiều. Dù sao sớm muộn gì anh cũng muốn lấy được em về nhà.”

“Anh nghĩ rằng em cũng giống Tề Mẫn Mẫn là người tộc Ngạc Luân Xuân, thì 18 tuổi liền có thể kết hôn sao?” Vương Giai Tuệ lắc lắc đầu.”Chưa tốt nghiệp đại học, vẫn không thể nói chuyện này với người trong nhà em được.”

“Anh có thể không nói, nhưng không thể cam đoan người khác…” Hoắc Nhiên phúc hắc cười cười.

“Anh trai anh không phải là người thích nói nhiều.” Vương Giai Tuệ lập tức đáp lại một câu, nhưng lại nghĩ tới tối qua Hoắc Trì Viễn đã nói cho bà nội biết Hoắc Nhiên đã về, cô lại có chút lo lắng bĩu môi.”Anh ấy chắc không thể nào đi?”

“Tâm tư của anh anh…,rất khó đoán!” Hoắc Nhiên cầm lấy tay Vương Giai Tuệ, lại múc thêm một muỗng kem nữa, cầm tay cô đưa đến bên miệng mình.

“Nếu như bà nội anh biết rõ thì phải làm sao bây giờ?” Vương Giai Tuệ không yên bất an nhìn Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên lại tiếp tục múc kem, đưa tới bên môi Giai Tuệ: “Thuyền tới cầu tự nhiên thẳng. Ăn kem! Ăn rất ngon.”

“Đều là nước miếng của anh.” Vương Giai Tuệ ghét bỏ nói.

Hoắc Nhiên nhướng mày, sau khi nhét kem vào miệng mình, liền bá đạo cúi xuống, hôn lên môi Vương Giai Tuệ.

Vương Giai Tuệ không có phòng bị liền bị Hoắc Nhiên xâm nhập, trong nháy mắt kia, hương thơm của anh cùng vị ngọt của kem liền hòa quyện tràn ngập trong khoang miệng cô. Cô đỏ mặt đẩy bả vai Hoắc Nhiên ra.

Nụ hôn của Hoắc Nhiên đã thành công rời đi lực chú ý của Giai Tuệ.

“Anh thích… Ăn nước miếng của em.” Hoắc Nhiên dán vào bên tai Giai Tuệ mập mờ nói

“Anh không chỉ là bác sĩ Mông Cổ, mà còn là một bác sĩ vô cùng lưu manh!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt sẳng giọng.

Anh không thể thành thành thật thật nói chuyện yêu đương được hay sao?

Hoắc Nhiên nghe thấy lời Vương Giai Tuệ nói, liền thoải mái cười to.

Vương Giai Tuệ nhìn đến người khác trong cửa hàng đều quay đầu nhìn bọn họ, cô liền xấu hổ đỏ mặt, bỏ lại một câu “Về nhà”, sau đó liền bỏ chạy ra ngoài.

Hoắc Nhiên khẩn trương đuổi theo sau, nắm chặt lấy tay cô: “Nghe lời em. Về nhà.”

“Em về nhà em, anh về nhà anh!” Vương Giai Tuệ thật sự nhìn chằm chằm Hoắc Nhiên.

Anh đã ở cùng cô một ngày một đêm, nếu như đêm nay vẫn chưa về nhà, Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn sẽ nghĩ thế nào về cô?

Tuy cô khó giữ tay được, nhưng cũng muốn để lần đầu giữ đến ngày kết hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play