Chương 1348

Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của Hoắc Nhiên, Vương Giai Tuệ vươn tay, vỗ nhẹ nhẹ lên đầu anh:”Ngoan! Đều trôi qua rồi!”

“Vẫn là A thị tốt hơn, không có nhiều nhân vật lớn. Quan trọng nhất là có em.” Hoắc Nhiên nửa đùa nửa thật nói.

“Cơm sắp nguội rồi!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt thúc giục Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên nhanh chóng và vài miếng, cơm rang trứng đã sạch bách.

“Có muốn ăn nữa không?” Vương Giai Tuệ cầm bát, quan tâm hỏi.

“No rồi.” Hoắc Nhiên thỏa mãn dựa vào ghế, bắt chéo chân nói.

Vương Giai Tuệ cầm bát đũa vào nhà bếp, rửa xong thì úp vào tủ, đang muốn quay vào phòng khách thì nhìn thấy Hoắc Nhiên đang dựa vào cửa nhà bếp, nhìn mình thỏa mãn.

“Không phải anh rất mệt sao? Sao lại đứng đây làm người giữ cửa?” Vương Giai Tuệ nhíu mày.

Một ngày anh phải làm hai cuộc phẫu thuật quan trọng, cơm cũng chưa ăn liền bay về A thị, không phải nói mệt đến mức lên máy bay thì lăn ra ngủ sao? Sao lại không đi nghỉ ngơi?

Anh không biết chăm sóc bản thân gì cả!

“Muốn nhìn em.” Hoắc Nhiên đi tới, kéo Vương Giai Tuệ vào lòng, mê hoặc cười nói.

Gò má Vương Giai Tuệ ửng đỏ:”Mặt em có cái gì đẹp đâu.”

“Đẹp! Vô cùng xinh đẹp.” Hoắc Nhiên lập tức khoa trương khen.

Anh biết Giai Tuệ bởi vì xuất thân, hoàn cảnh gia đình mình mà có chút tự ti, anh muốn cho cô thêm tự tin, biết mình là độc nhất vô nhị.

“Lưỡi không xương!” Vương Giai Tuệ cười sẵng giọng.

“Anh nói thật.” Hoắc Nhiên thật sự trả lời: “Em rất đẹp. Nhìn hoài không chán.”

“Anh dỗ phụ nữ lại có tiến bộ rồi.” Vương Giai Tuệ trêu chọc Hoắc Nhiên, khóe miệng lại không che dấu được cao hứng.

“Dỗ? Anh ngoắc ngoắc ngón tay liền có một đống phụ nữ bám theo hiến thân!” Hoắc Nhiên chu môi mỏng: “Chỉ có em cần dỗ, lại thế nào cũng không có tác dụng.”

“Ai nói không có tác dụng rồi hả?” Vương Giai Tuệ hờn dỗi liếc mắt nhìn Hoắc Nhiên một cái, không được tự nhiên cúi đầu.

ở trong lòng anh, cô là đặc biệt đi?

Cho dù cô không xinh đẹp, không dịu dàng…

“Vậy em tin tưởng chính em rất đẹp rồi hả?” Hoắc Nhiên nâng mặt Vương Giai Tuệ lên, thật sự hỏi han.

“Em lớn lên thế nào em còn không ẽo? Nhiều lắm thì có thể nghĩ là không khó nhìn cho lắm.” Vương Giai Tuệ cười nói.

Cho tới bây giờ cô không bao giờ cho mình vào phạm trù mỹ nữ.

Hoắc Nhiên túm lấy cô đi vào phòng ngủ, cầm hai vai của cô đối mặt với gương trang điểm: “Em nhìn cô gái trong gương đi, ánh mắt ngập nước, vừa to vừa tròn, mũi cao xinh xắn, môi hồng kiều diaamx… thật đẹp! Ai dám nói em khó coi!”

Ngay từ đầu Vương Giai Tuệ bị Hoắc Nhiên khen như thế đã có chút khó xử không thôi, lại nghe đến câu sau cùng của anh liền cười phun ra: “Được rồi, em tin tưởng em là mỹ nữ. Chỉ là, bác sĩ Mông Cổ, những người trước của anh đều không cực kỳ xấu chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play