Chương 1336

Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy tài xế hôm nay là Tiểu Trương, liền quăng cặp sách lên ghế láo phụ, ra ghế sau ngồi.

Hoắc Trì Viễn giúp cô gỡ mấy sợi tóc đang rối trên trán ra, cười hỏi:”Thi cử thế nào?”

Tề Mẫn Mẫn nép mình vào ngực Hoắc Trì Viễn, làm nũng nói:”Có thể không hỏi chuyện học hành được không?”

“Xem ra thi không tốt rồi.” Hoắc Trì Viễn lập tức hiểu ra, cười xoa đầu Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn nắm bàn tay Hoắc Trì Viễn, vừa xoa xoa vừa nói:”Chỉ cần không phải thi vào trường cao đẳng thì sẽ không sao cả. Em nhất định sẽ tức mà không ngã lòng, không ngừng cố gắng, anh dũng giao tranh.”

Tề Mẫn Mẫn nói làm Tiểu Trương buồn cười. Nhưng sợ bị Hoắc Trì Viễn trách cứ nên cố gắng kìm ném.

“Anh Tiểu Trương, con anh khỏi bệnh rồi sao?” Tề Mẫn Mẫn nhớ tới Tiểu Trương xin nghỉ phép hai ngày vì đứa nhỏ nhà anh ấy phát sốt, liền quan tâm hỏi.

Tiểu Trương hình như không tập trung lắm, “A” nửa ngày mới trả lời:”Vâng! Khỏi rồi! Truyền dịch 3 ngày đã khỏi rồi. Cảm ơn phu nhân đã quan tâm.”

“Cứ gọi tôi là Tiểu Nhiễm!” Tề Mẫn Mẫn lập tức nghiêm mặt, vẻ mắt cứng rắn, bất mãn kháng nghị.

“Vâng, phu nhân Tiểu Nhiễm.” Tiểu Trương cung kính trả lời.

“Tiểu Nhiễm!” Tề Mẫn Mẫn khí phách ra lệnh.

“Vâng. Tiểu Nhiễm!” Tiểu Trương cười thỏa hiệp.

Tề Mẫn Mẫn đắc ý nở nụ cười:”Anh Tiểu Trương, bé con nhà anh đã biết đi chưa?”

Nghe thấy câu hỏi của Tề Mẫn Mẫn, Tiểu Trương trả lời ngay:”Nào có nhanh như vậy? Vừa mới học đi.”

“Chắc là nghịch lắm.” Tề Mẫn Mẫn nghĩ đến bộ dáng đáng yêu của bé con, không khỏi hâm mộ nói.

“Siêu nghịch luôn! Chuyện đầu tiên tôi làm khi về nhà chính là ôm nó. Nó nép vào ngực tôi uống sữa càng đáng yêu khỏi bàn!” Nhắc tới bé con của mình, Tiểu Trương hết sức hưng phấn.

Hoắc Trì Viễn nhìn ra sự ưu thương và hâm mộ trong mắt Tề Mẫn Mẫn, biết cô lại nghĩ đến bé con xấu số của bọn họ, liền đau lòng vuốt ve đỉnh đầu cô:”Chúng ta sẽ có thôi. Chúng ta sẽ sinh một trai một gái, đặt tên có một chữ “Hảo” được không?”

Tề Mẫn Mẫn nhẹ nhàng gật gật đầu.

Tiểu Trương nhận ra không khí này có chút không ổn, lập tức ngậm miệng chuyên tâm lái xe.

Tề Mẫn Mẫn nắm bàn tay Hoắc Trì Viễn, quan tâm hỏi:”Hôm nay có đỡ hơn chút nào không?”

“Hoàn hảo.” Hoắc Trì Viễn lập lờ trả lời nước đôi/

“Lừa đảo!” Tề Mẫn Mẫn nhìn vẻ mặt của Hoắc Trì Viễn thì biết ngay là anh đang nói dối. Nếu thật sự dễ chịu, anh sẽ nắm tay cô thật chặt. Cô hoàn toàn có thể cảm nhận được sự cứng ngắc của anh. Nhất định là vẫn còn rất đau!

“Bị thương gân một trăm ngày, nào có khỏi nhanh như vậy? Có thể giảm bớt đau đớn đã là tốt lắm rồi.” Hoắc Trì Viễn nhẹ nhàng trả lời.

Loại đau đớn này hiện giờ anh thừa sức chịu được.

Đau nhất là vào thời điểm 3 tháng sau tai nạn xe cộ năm đó ngón tay giống như bị vô số cây kim đâm vào, đau đến không ngủ yên, hận không thể chết theo Y Nhiên.

“Xem ra cao dán của anh Hoắc Nhiên cũng không có tác dụng lắm.” Tề Mẫn Mẫn đau lòng thở dài.

“Thuốc dán cũng không phải là thuốc tiên, uống vào là khỏi luôn.” Hoắc Trì Viễn cười nói. “Đúng là có thể giảm bớt đau đớn. Chỉ là phải từ từ mới có hiệu quả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play