Chương 1319

Cô vừa cắm túi sưởi, rời khỏi phòng thì thấy dì Lưu bưng chậu nước thuốc Đông Y lên tầng.

Cô vội vàng tiến lên cầm đỡ: “Dì Lưu, để con. Đã khuy rồi, dì đi ngủ đi!”

“Nhân lúc con nóng, con để Cố tiên sinh ngâm tay. Huyết mạch thông thì mới thoải mái được!” Dì Lưu lo lắng dặn dò Tề Mẫn Mẫn.

“Con biết rồi, dì cứ yên tâm đi!” Tề Mẫn Mẫn cười gật đầu.

Lúc này, dì Lưu mới yên tâm đi xuống tầng nghỉ ngơi.

Tề Mẫn Mẫn bưng chậu nước thuốc Đông Y và phòng làm việc, để chậu lên chiếc bàn nhỏ rồi mạnh mẽ túm Hoắc Trì Viễn vẫn dang làm việc nói: “Nghỉ một chút! Đi ngâm tay đi!”

Hoắc Trì Viễn cười, buông bút trong tay xuống, giống hệt học sinh tiểu học đi theo sau Tề Mẫn Mẫn đến bên bàn nhỏ.

Tề Mẫn Mẫn ấn anh ngồi xuống ghế sô pha rồi ngồi xuống bên thành ghế, đấm bóp bả vai cho anh.

Hoắc Trì Viễn vừa ngâm tay, vừa nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Sao hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy?”

“Em vẫn rất ngoan ngoãn nha!” Tề Mẫn Mẫn nói xong câu đó, tự cảm thấy xấu hổ, cười rộ lên, “Đây là chuyện cười hay nhất năm nay của em đó!”

Hoắc Trì Viễn cũng bị cô chọc cười: “Anh thích!”

“Cái gì?” Tề Mẫn Mẫn nghiêng đầu, cười hỏi.

“Anh rất thích, cô vợ nhỏ của anh!” Hoắc Trì Viễn nhéo mũi Tề Mẫn Mẫn.

“Có mùi thuốc Đông Y!” Tề Mẫn Mẫn cười né tránh, ngoài miệng thì oán giận nhưng trên mặt đầy sự ngọt ngào.

Hoắc Trì Viễn cười nhìn Tề Mẫn Mẫn rồi sau đó lại đặt tay vào chậu nước thuốc Đông Y để làm mềm những ngón tay cứng ngắc như rỉ sắt.

Tề Mẫn Mẫn lúc đấm lưng cho Hoắc Trì Viễn rồi lại bóp vai cho anh, thật sự xứng danh ‘vợ hiền’.

Hoắc Trì Viễn hưởng thụ cảm giác hạnh phúc này, cười nhắm mặt lại.

“Chú à…..!” Tề Mẫn Mẫn nhớ lại cuộc gặp mặt hôm nay, nghĩ đến Phùng Hân Nhiên, do dự gọi Hoắc Trì Viễn.

“Hửm?” Hoắc Trì Viễn nghiêng đầu sang bên, nhìn Tề Mẫn Mẫn.

“Cái kia…. chị Hân Nhiên rất giống với chị Tưởng Y Nhiên.” Tề Mẫn Mẫn cắn môi dưới, “Em còn tưởng hai người họ là một!”

“Chỉ có chút hao hao giống nhau thôi. Anh vẫn có thể phân biệt được mà!” Hoắc Trì Viễn cười an ủi Tề Mẫn Mẫn, “Mội người đều khác nhau, Cho dùng có khuôn mặt cực kỳ giống nhau thì Tưởng Y Nhiên vẫn là Tưởng Y Nhiên, Phùng Hân Nhiên là Phùng Hân Nhiên. Em không nên suy nghĩ linh tinh!”

“Anh biết sao?” Tề Mẫn Mẫn le lưỡi, cười cười.

Hoắc Trì Viễn thu tay, lấy khăn lau sạch sẽ nước thuốc, ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng: “Nếu có một người đàn ông giống anh như đúc, em có coi anh ta là anh không?”

“Làm sao có thể chứ? Anh là độc nhất vô nhị!” Tề Mẫn Mẫn lập tức lắc đầu.

“Hiểu chưa?” Hoắc Trì Viễn tì lên trán Tề Mẫn Mẫn, khàn giọng hỏi.

“Biết rồi! Chị Tưởng Y Nhiên là độc nhất vô nhị, không có ai thay thế được!” Vẻ mặt Tề Mẫn Mẫn ảm đạm nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play