Chương 1296

Nhìn thấy Hoắc Trì Viễn định đi vào phòng bếp, Tề Mẫn Mẫn lập tức ngăn lại:”Ngón tay anh bị đau, làm sao nấu cơm được? Để em! Anh nghỉ ngơi đi!”

“Em biết nấu ăn?” Hoắc Trì Viễn cười nhéo mũi Tề Mẫn Mẫn.

“Em…..Em có thể bắt chước.” Tề Mẫn Mẫn ấn Hoắc Trì Viễn ngồi lên ghế sô pha, rồi chạy lên lầu mang IPAD xuống.

Hoắc Trì Viễn khoanh tay tựa lưng lên ghế sô pha cười hỏi:”Em muốn bắt chước ngay lúc nào sao?”

“Thông minh!” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười trả lời. “Để em xem trong tủ lạnh có những gì, để lên thực đơn.”

“Được!” nụ cười của Hoắc Trì Viễn đầy sự yêu chiều, thưởng thức nhìn Tề Mẫn Mẫn. “Dạ dày của anh hôm nay do em làm chủ.”

Tề Mẫn Mẫn cầm IPAD vào trong bếp, mở tủ lạnh ra xem.

“Hoắc Trì Viễn không ăn cá sông, cá chép OUT! Sường…..có thể được! Bông cải xanh….có thể làm rau trộn. Bít tết…..Cái này có vẻ dễ làm.”

Tề Mẫn Mẫn lấy hết nguyên liệu nấu ăn ra ngoài, liền cầm IPAD bắt đầu tìm thực đơn.

“Sườn kho tàu, thêm đường trắng, hạt tiêu, quế….” Nhìn thấy bảng nguyên liệu, Tề Mẫn Mẫn không khỏi nhăn nhó. Cô mở hộp gia vị ra, nhìn một đống gia vị cô không thể phân rõ, bắt đầu lo lắng.

Tuy rằng đã nghe qua tên, nhưng cô cũng không rõ cái nào là hạt tiêu, cái nào là quế.

Cho tới bây giờ cô vẫn chưa hề đi vào nhà bếp!

Cô vẫn nghĩ đó là nơi mà chỉ có giúp việc mới đi vào!

Hoắc Trì Viễn đứng sau Tề Mẫn Mẫn, vừa chỉ vào hộp gia vị, vừa cười giải thích:”Đây là hạt tiêu, đây là hạt hồi hương, đây là quế, đây là hạt tiêu đen…..”

“Hạt tiêu đen với hạt tiêu nhìn cũng không khác nhau lắm.” Tề Mẫn Mẫn gãi gãi đầu, cười haha hai tiếng, “Hương vị chắc cũng vậy nhỉ?”

“Khác nhau rất nhiều!” Hoắc Trì Viễn xì ra một tiếng cười. “Chiên bít tết đều phải dùng hạt tiêu đen, em mà dùng sai sẽ phá hỏng hương vị mất.”

“Không thể dùng chung được sao?” Tề Mẫn Mẫn lè lưỡi.

Cô ngốc nhất chính là chuyện bếp núc.

“Không thể!” Hoắc Trì Viễn cười trả lời. Anh xắn tay áo lên, bắt đầu rửa rau.

Tề Mẫn Mẫn đẩy Hoắc Trì Viễn sang một bên, vô cùng nghiêm túc nói:”Anh đứng nhìn thôi. Hôm nay em là đầu bếp!”

“Để anh phụ cho, được không?” Hoắc Trì Viễn thản nhiên cười hỏi.

Anh thực sự lo lắng nhìn Tề Mẫn Mẫn, không chỉ sợ cô không nấu được cơm, mà còn sợ cô sẽ thiêu cháy hết phòng bếp mất.

Anh biết ba chồng cưng chiều Tề Mẫn Mẫn như thế nào. Đừng nói nấu cơm, ngay cả dọn dẹp cũng không để cô động tay.

“Không được! Chú, hôm nay anh cứ ngoan ngoãn làm bệnh nhân được không?” Tề Mẫn Mẫn chống nạnh, không lùi bước nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Được. Anh chỉ nói thôi chứ không làm.” Hoắc Trì Viễn mau chóng giơ tay đầu hàng. “Em hầm sườn trước rồi hẵng chiên bít tết, trong lúc chiên thì đổ rượu vào, bít tết chín rồi thì trộn bông cải xanh. Như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian.”

“Ok! Bếp trưởng Cố!” Tề Mẫn Mẫn cười xoay người, bắt đầu rửa sườn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play