Chương 1251

“Được! Được rồi! Em đồng ý là được chứ gì?” Tề Mẫn Mẫn vội vàng chuyển sang chế độ chat video.

Lúc Hoắc Trì Viễn nhìn thấy trán Tề Mẫn Mẫn bị sưng đỏ, đau lòng cau mày, thở dài không ngừng.

“Chẳng cẩn thận gì cả!” Hoắc Trì Viễn ngồi không yên, đi qua đi lại trong phòng.

Tề Mẫn Mẫn thấy Hoắc Trì Viễn cầm áo khoác định chạy ra ngoài, vội vàng mở miệng: “Có phải anh định về không hả?”

“Đúng, em bị thương thành như vậy, anh làm sao yên tâm tiếp tục đi công tác được chứ?” Hoắc Trì Viễn mặc áo khoác chuẩn bị chạy ra khỏi phòng.

“Anh mà quay về, bây giờ em lại nhảy xuống khỏi giường để bản thân càng bị thương hơn! Em nói được làm được đó!” Tề Mẫn Mẫn uy hiếp nói.

Hoắc Trì Viễn không thể làm gì khác, chỉ đành thở dài: “Em…..cái này…..anh…..”

“Ông xã, đừng lo lắng! Nhìn em có vẻ bị thương nghiêm trọng vậy thôi nhưng chỉ bị u một cục. Ngày mai sẽ hết sưng rồi. Anh phải ngoan ngoãn, làm việc thật tốt nha. Nếu mai em thấy anh trở lại thì sẽ tuyệt giao với anh đó!” Lúc Tề Mẫn Mẫn trấn an tâm tình của Hoắc Trì Viễn cũng không quên uy hiếp một câu.

Hoắc Trì Viễn trở lại phòng, thở dài: “Em đấy! Lần sau nhất định phải cẩn thận đó!”

“Biết rồi ạ!”

Tề Mẫn Mẫn le lưỡi, nghịch ngợm cười rộ lên.

“Ngủ đi! Anh không làm phiền em đâu!” Hoắc Trì Viễn dịu dàng nói, “Đừng tắt video call! Anh ngắm em ngủ!”

“Ừm!” Tề Mẫn Mẫn để điện thoại ở đầu giường, chỉnh lại góc độ, nở nụ cười nhắm mắt lại: “Anh cũng ngủ đi đó!”

Hoắc Trì Viễn ngồi ở đầu giường, không thể ngủ được.

Anh vươn tay, qua màn hình điện thoại, anh nhẹ nhàng xoa xoa vết thương trên trán Tề Mẫn Mẫn, tim giống như bị ai nhéo, cực kỳ khó chịu.

Lúc cô bị thương, anh lại không ở bên cạnh.

Anh không thể để chuyện này tiếp tục xảy ra nữa.

Anh muốn buông bỏ quyền lực, để cho bản thân rảnh rỗi.

Anh muốn ở bên cạnh cô cùng ngắm phong cảnh, nghe tiếng côn trùng kêu buổi sáng.

Anh muốn ở bên cạnh cô lúc vui, lúc buồn.

Cả một đêm, Hoắc Trì Viễn đều mở to mắt, lo lắng nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Lúc cô xoay người, trán chạm xuống giường, đau đớn mà rên lên. Anh hận không thể vươn tay, lật cô nằm lại.

Hôm sau, lúc Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại thì thấy mặt Hoắc Trì Viễn mọc đầy râu, hai mắt đầy tơ máu.

Cô bất mãn chất vấn: “Chú à, có phải cả đêm anh không ngủ không đó?”

“Có ngủ một chút!” Hoắc Trì Viễn cười cười.

Anh sẽ không nói cho cô, anh quá đau lòng không ngủ được, không chợp mắt được dù một chút.

“Bây giờ nhắm mắt ngủ! Lú em quay trở lại phát hiện anh vẫn tỉnh thì em sẽ tuyệt giao với anh!” Tề Mẫn Mẫn tức giận ra lệnh.

“Được!” Hoắc Trì Viễn vội vàng nghe lời nhắm mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play