Chương 1193

“Cho tới giờ anh không hề lo lắng quá về vấn đề đó.” Trịnh Húc lạnh nhạt nở nụ cười, liền đẩy cửa bước vào.

Hoắc Trì Viễn nhìn Trịnh Húc đi vào, liền đan mười ngón tay vào nhau hỏi:”Chuyện gì?”

“Lần trước anh đưa cho tôi một số địa điểm cho nhà máy mới, tôi đã chọn ra được mấy chỗ, anh xem đi.” Trịnh Húc đưa một văn kiện cho Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn mở văn kiện ra, chăm chú xem trong chốc lát.

“Phía đông khu này giao thông tiện lợi, nhưng giá hơi cao, hơi chiếm diện tích….Khu phía tây tuy hơi xa xôi, nhưng được cái giá cả hợp lý. Khu phía bắc có một nhà máy rất lớn, nhưng kinh doanh thất bại, vội vã nâng lãi thuê, cho nên giá có vẻ ưu đãi, nhưng nhà máy này có chút cũ kỹ, nếu mua lại cần phải sửa chữa nhiều…” Trịnh Húc đứng một bên, bắt đầu phân tích từng hạng mục.

“Khu bắc có diện tích lớn nhất?” Hoắc Trì Viễn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Trịnh Húc.

“Phải.” Trịnh Húc gật gật đầu.

“Anh cảm thấy khu nào có giá trị nhất?” Hoắc Trì Viễn nhìn qua Trịnh Húc.

“Khu nhà máy phía bắc..tuy rằng số tiền sửa chữa không nhỏ.” Trịnh Húc bày tỏ rõ ràng quan điểm của mình.

“Như vậy đi! Anh đàm phán với đối phương, cố hết sức áp giá đến năm trăm ngàn.” Hoắc Trì Viễn khép lại văn kiện, nhìn Trịnh Húc tràn ngập sự tán thưởng. Không hổ là trợ thủ đắc lực nhất của anh, quan điểm rất độc đáo.

“Tôi sẽ đi làm ngay.” Trịnh Húc cung kính đáp.

“Tôi tin tưởng anh!” Hoắc Trì Viễn cười vỗ vỗ cánh tay Trịnh Húc.

Năm trăm ngàn không phải là một cái giá dễ đàm phán, bởi vì khu đất ở phía bắc rất có tiềm lực. Theo như anh biết, nơi đó có thể xây nên một căn cứ có triển vọng.

Trịnh Húc thu lại ánh mắt, xoay người lui ra ngoài.

Khi văn phòng chỉ còn lại một mình Hoắc Trì Viễn thì anh giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ.

Anh gõ nhẹ mặt bàn, tầm mười phút sau, anh cầm điện thoại trên bàn gọi cho Tề Mẫn Mẫn:”Tan học chưa?”

“Vừa tan học. Chú, có chuyện gì sao?” Tề Mẫn Mẫn nghe thấy giọng nói của anh, dường như mềm mại êm tai giống như những nốt nhạc đang phiêu trên không trung.

“Tan học anh đi đón em.” Hoắc Trì Viễn cườ nói.

“Thật chứ? Hôm nay anh không tăng ca à?” Tề Mẫn Mẫn có chút xúc động hỏi.

“Thật xin lỗi, gần đây anh có chút không quan tâm đến em.” Hoắc Trì Viễn thành thật xin lỗi. Lâu lắm không tới công ty, bao nhiêu công việc chờ đợi anh, cho nên hai tuần liền phải tăng ca.

Sau giờ học, Tề Mẫn Mẫn vội vàng thu dọn sách vở, không lo lắng nói ‘Hẹn gặp lại’ với Ninh Hạo rồi hưng phấn chạy khỏi phòng học.

“Tề Mẫn Mẫn…..” Ninh Hạo mất mát, buông thõng tay phải, tim đập loạn ngồi trước bàn học.

“Lớp trưởng?” Vương Giai Tuệ lo lắng nhìn Ninh Hạo.

Cô có thể cảm nhận được tâm trạng của cậu lúc này. Bởi vì cô cũng đã từng yêu đơn phương nên hiểu được nỗi khổ của nó.

Ninh Hạo thu hồi dáng vẻ chật vật kia, cười nhẹ nhàng: “Có cần mình đưa bạn về nhà không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play