Chương 1105

Nhìn thấy Hoắc trì Viễn đến, ánh mắt cô ta sáng lên nhưng khi thấy anh nắm chặt tay Tề Mẫn Mẫn, trong mắt cô ta lộ ra vẻ oán hận.

Cô ta vẫn tưởng rằng là buổi gặp mặt giữa đồng nghiệp chỉ có một mình Hoắc trì Viễn tham dự. Rốt cuộc, đêm nay cô ta cũng có cơ hội tiếp xúc riêng với anh.

Vốn dĩ, cô ta định vứt bỏ sĩ diện tỏ tình với anh nhưng xem ra không có cơ hội rồi.

Nhìn dáng vẻ Tề Mẫn Mẫn giống như gà mẹ bảo vệ gà con, cô ta biết hôm nay Hoắc trì Viễn sẽ không được ở một mình.

“Chị Ứng Mẫn!” Tề Mẫn Mẫn cười vô hại với Ứng Mẫn, khách khí chào hỏi với đối phương.

“Tề Mẫn Mẫn cũng tới à, ngồi đi!” Ứng Mẫn lễ phép cười một chút, “Có muốn hát một bài hay không?”

Tề Mẫn Mẫn vội vàng xua tay, “Hôm nay em không phải là nhân vật chính, em chỉ đi cùng Hoắc trì Viễn tới mà thôi. Vẫn là chị Ứng Mẫn hát thôi!”

Ứng Mẫn thầm cười lạnh trong lòng.

Tề Mẫn Mẫn lại có thể thản nhiên nói như vậy đó.

Chỉ một câu ‘em không phải nhân vật chính’ đã che giấu toàn bộ khuyết điểm không biết hát của cô rồi.

“Hoắc trì Viễn, khó có dịp anh dẫn Tề Mẫn Mẫn ra ngoài nên hai người cùng hát một bản tình ca đi!” Ứng Mẫn dịu dàng cười, tuyên chiến với Hoắc trì Viễn.

“Hai ngày nay…tôi…khụ khụ…bị sốt…cổ họng hơi đau!” Hoắc trì Viễn ho khan một chút, làm ra vẻ cảm lạnh cực kỳ nghiêm trọng. Quả thật hai ngày nay anh bị cảm lạnh nhưng cũng chỉ sốt nhẹ không nghiêm trọng đến mức ho khan như lời anh nói.

Anh biết Tề Mẫn Mẫn giống anh, đều không biết hát. Cô đã không muốn xấu mặt trước Ứng Mẫn thì sao anh lại vứt bỏ chứ?

“Sao lại bệnh nặng như vậy?” Ưng Mẫn lập tức quăng điện thoại lên bàn, đến trước mặt Hoắc trì Viễn, không do dự đặt tay lên trán Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn lui lại về phía sau, thiếu chút nữa thì giẫm phải chân người đằng sau.

“Hoắc trì Viễn, anh sốt rồi!” Ưng Mẫn kinh ngạc trừng lớn mắt, cách cặp kính cận nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, “Tề Mẫn Mẫn, đây là do cô không đúng. Hoắc trì Viễn sốt như vậy soa cô còn để anh ấy ra ngoài?”

“Sao?” Tề Mẫn Mẫn lập tức xoay người nhìn Hoắc trì Viễn. Cô cảm thấy bàn tay anh rất ấm áp. Lẽ nào độ ấm không phải là do lòng bàn tay anh ấm áp mà là bởi vì anh đang sốt?

Sự quan tâm của cô dành cho Hoắc trì Viễn thật sự kém cỏi.

Để cho Ưng Mẫn có cơ hội móc mỉa mình, làm do cô không làm tốt.

“Chỉ là sốt nhẹ. Hơn nữa Tề Mẫn Mẫn….khụ khụ…..còn sốt cao hơn anh, nhiệt độ của anh so với cô ấy vẫn thấp hơn.” Hoắc trì Viễn lập tức biện hộ cho Tề Mẫn Mẫn.

“Cả hai đều sốt?” Ưng Mẫn có chút xấu hổ.

Hoắc trì Viễn đang muốn nói cho cô biết, bọn họ hôn nhau nên mới cùng bị sốt virus sao?

Ân ân ái ái đến tận nơi này!

Đủ rồi!

“Hai ngày trước đi Hắc Hà, tuyết rơi rất lớn, bọn anh đều…khụ khụ…..bị cảm lạnh.” Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng nói bâng quơ.

“Ừm” Ưng Mẫn chán nản rũ mắt xuống, nắm tay thật chặt.

Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn cùng sinh bệnh, nhưng tươi cười hạnh phúc cực kỳ chói mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play