Chương 110

Tề Mẫn Mẫn không nghĩ tiếng trung của Smith tốt như vậy, cười phất phất tay hương đối phương: “Hollo!”

“Vợ của tôi, tối hôm qua các người gặp qua.” Hoắc Trì Viễn đưa Tề Mẫn Mẫn đến bên cạnh, thản nhiên cười nói.

Smith cười nói: “Người thật so với nhìn trên máy tính còn xinh đẹp hơn. Hoắc tổng, diễm phúc sâu.”

Hoắc Trì Viễn cầm bả vai Tề Mẫn Mẫn, vẻ mặt thỏa mãn: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”

Tề Mẫn Mẫn dùng sức véo Hoắc Trì Viễn một cái, lặng lẽ sắng giọng: “Nói cái gì đó! Chú!”

Thật không có gặt qua người có mặt dày như anh.

Anh mắt Lynda liếc Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn, hoàn toàn không để cô vào mắt. Cô ta vốn tưởng rằng “Cố phu nhân” là một phu nhân xinh đẹp cao quý, không nghĩ tới liền là một tiểu nha đầu. Phỏng chừng Hoắc Trì Viễn cũng chỉ là muốn mới mẻ mà thôi, chờ anh ngấy, cô ta có khi có biện pháp bắt cô đi.

Smith nhìn hành động của Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn, cảm thấy buồn cười: “Cố phu nhân thực đáng yêu. Cô gái Đông Phương quả nhiên xinh đẹp.” Anh ta xoay người hỏi vợ mình ở phía sau, “Bà xã, em nói anh nói có đúng không?”

“Là rất đáng yêu.” Một mỹ nữ tóc đen tông nâu đồng ý cười nói.

“Smith phu nhân biết nói tiếng Trung?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc cười hỏi.

“Ba tôi là người Trung Quốc. Mười hai tuổi tôi mới theo mẹ quay về Mĩ.” Đối phương cười giải thích.

“Khó trách tiếng Trung của Smith tiên sinh tốt như vậy.” Tề Mẫn Mẫn kéo tay Smith phu nhân, cười nói. Có lẽ vì Smith phu nhân là con lai Trung Mỹ, cho nên cô sinh ra rất nhiều cảm giác thân thiết, giống như tìm được một người chị gái. “Nguyên lai là học từ phu nhân.”

“Lúc mới quen biết, mỗi ngày anh ấy đều quấn quít lấy tôi muốn tôi dạy anh ý tiếng Trung, sắp bị anh ấy phiền muốn chết.” Smith phu nhân nhìn thoáng qua chồng mình, vẻ mặt hạnh phúc.

“Nếu anh không quấn quít lấy em, em đã không thương anh. Cố phu nhân, tôi nói có đúng không?” Smith ôm vợ, cười hỏi Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn cười khẽ hướng Smith nói: “Smith tiên sinh bảo tôi Tề Mẫn Mẫn đi. Phu nhân cái gì nghe giống như già đi mười mấy tuổi.”

“Ok!” Smith cười vui vẻ, “Hoắc tổng, cuối cùng tôi cũng hiểu được vì sao cậu lại vội vã đuổi Tiếu tiểu thư tới tay như vậy, cô gái xinh đẹp đáng yêu như vậy không muốn bị người khác cướp đi.”

Hoắc Trì Viễn kiêu ngạo gật đầu: “Hiện tại cướp đi.”

“Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.” Smith thoải mái cười to.

Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt nhìn bọn họ: “Smith tiên sinh, ngài đừng nghe anh ấy! Anh ấy mới không để ý tôi như vậy đâu? Phụ nữ theo đuổi anh ấy có một đống lớn.”

“Nhiều hơn nữa cũng không có xinh đẹp như em.” Hoắc Trì Viễn cúi đầu, nói nhỏ ở bên tai Tề Mẫn Mẫn.

Lời nói của Hoắc Trì Viễn làm cho trong lòng Tề Mẫn Mẫn có một chút kiêu ngạo, tươi cười vô cùng ngọt ngào.

Lynda đột nhiên đứng ở bên người Hoắc Trì Viễn, nhắc nhở nói: “Hoắc tổng, nên đi dùng cơm.”

Hoắc Trì Viễn đạm mạc gật đầu với Lynda một cái: “Lynda, Trịnh Húc, các người mang vợ chồng Smith đi dùng cơm trước. Tôi đưa Tề Mẫn Mẫn đi nghỉ ngơi, sau đó đi xuống.”

“Cố phu nhân cùng đi đi. Nhiều người càng náo nhiệt.” Smith nhiệt tình đề nghị.

“Tề Mẫn Mẫn hơi mệt.” Hoắc Trì Viễn cự tuyệt lời mời của Smith. “Lynda, Trịnh Húc chiêu đại vợ chồng Smith thật tốt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play