Chương 1097

“Cái này thật đẹp!” Tề Mẫn Mẫn thỏa mãn vỗ hai tay. Kết quả quá đắc ý đến mức đồ chơi bằng đường rơi xuống đất. Cô lập tức ngồi xổm xuống đất, nhặt lên thì phát hiện đồ chơi bằng đường đã bị hỏng. Cô chán nản thở dài, “100 Tệ thế là đi tong rồi!”

“Đừng buồn. Hỏng rồi thì vứt đi, chúng ta sẽ đi mua cái mới!” Hoắc trì Viễn lập tức nhét đèn lồng vào tay Tề Mẫn Mẫn, cười an ủi cô.

“Không! Chúng ta đi bắn bóng!” Tề Mẫn Mẫn lắc đầu.

Hai người vừa định đi đến quầy bắn bóng lại nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.

Tề Mẫn Mẫn hưng phấn mà lắc đèn lồng, la lớn: “Giai Tuệ, anh Hoắc Nhiên! Ở đây!”

Nhìn thấy bọn họ, Vương Giai Tuệ có chút xấu hổ định tránh đi. Nhưng mà Hoắc Nhiên không để cô tránh né, kéo cô lên trước, đứng trước mặt Tề Mẫn Mẫn.

“Tề Mẫn Mẫn!” Vương Giai Tuệ gật đầu chào hỏi Tề Mẫn Mẫn.

Bị Tề Mẫn Mẫn và Hoắc trì Viễn bắt gặp cô ấy và Hoắc Nhiên đi dạo phố, liệu hai người họ có hiểu lầm quan hệ giữa Giai Tuệ và Hoắc Nhiên không?

Giai Tuệ cảm thấy hối hận vì đi dạo phố cùng Hoắc Nhiên.

Nếu không phải thấy anh đã mệt mỏi, bận bịu cả một ngày vẫn muốn rủ cô đi chơi, cô mới không đồng ý đâu!

“Hai người cũng đi ngắm đèn lồng sao?” Tề Mẫn Mẫn cười ngọt ngào hỏi.

“Mẹ mình đi thăm ông bà nên mình khá rảnh. Sau đó… thì…đi dạo thôi!” Vương Giai Tuệ không biết nên giải thích như thế nào mới khiến người khác không hiểu lầm cô hẹn hò với Hoắc Nhiên. Cô phát hiện càng giải thích càng loạn hơn.

“Cùng đi đi!” Tề Mẫn Mẫn cười, mời hai người.

“Chờ anh mua cho Giai Tuệ chiếc đèn lồng.” Hoắc Nhiên khoác tay lên vai Vương Giai Tuệ kéo cả cô đến trước của hàng bán đèn lồng, tỉ mỉ chọn lựa.

“Bỏ tay xuống!” Vương Giai Tuệ hạ giọng, bất mãn ra lệnh cho Hoắc Nhiên.

Cô là sợ Tề Mẫn Mẫn sẽ hiểu lầm, Hoắc Nhiên vậy mà vẫn khoác tay lên vai cô.

“Em nói cái gì?” Hoắc Nhiên ôm Giai Tuệ càng gần hơn, dán sát vào bên tai cô hỏi.

“Tôi nói anh để tay xuống!” Vương Giai Tuệ tức giận vặn eo Hoắc Nhiên.

Anh là không nghe rõ hay là cố tình không nghe rõ?

“Bỏ tay xuống sao?” Hoắc Nhiên trượt tay từ trên vai xuống bên hông Giai Tuệ, bướng bỉnh cười hỏi.

“Bác sĩ Mông Cổ, anh muốn giả ngu sao!” Vương Giai Tuệ hận không thể đạp cho Hoắc Nhiên một chưởng.

“Cho dù là bạn bè bình thường, kề vai sát cánh cũng không có gì đặc biệt đi?”Hoắc Nhiên vô tội, chớp chớp đôi mắt đào hoa nhìn Giai Tuệ.

“Người kề vai sát cánh cũng không có nghĩa sẽ là loại công tử đào hoa như anh! Trong mắt anh chỉ sợ cũng chỉ có cùng quý tộc mới có quan hệ!” Vương Giai Tuệ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại, tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.

“Được! Anh đầu hàng!Anh có thể biết ai là người đã nói với em những lịch sử” phong lưu” này của anh được không?” Hoắc Nhiên nhíu mi.

“Vậy anh trước buông tay đã!” Vương Giai Tuệ thấp giọng ra lệnh.

Hoắc Nhiên nhanh chóng buông Giai Tuệ ra, Thu lại vẻ mặt trêu chọc, bắt đầu nghiêm túc chọn đèn lồng.

Tề Mẫn Mẫn sau lưng cách bọn họ không xa, một màn này toàn bộ lọt vào mắt cô khiến cô không khỏi mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play