Chương 1082

“Cho anh thời gian! Nhất định anh sẽ không để cho em làm tình nhân bí mật nữa.” Tô Hoán ôm chặt Phùng Hân Nhiên, khàn giọng nói.

“Anh thật sự muốn hứa hôn với em sao?” Phùng Hân Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Tô Hoán.

Anh có gia thế đáng kiêu ngạo, sự nghiệp nghệ thuật cũng như mặt trời ban trưa.

Đến bây giờ cô cũng không ngờ anh thật lòng với cô.

“Em không tin tưởng anh đến vậy sao?” Tô Hoán nhíu mày.

“Là không tin tưởng vào tình yêu.” Phùng Hân Nhiên trả lời.”Em là con riêng không được cha thừa nhận.”

“Kể cho anh nghe chuyện của em đi.” Tô Hoán có chút tò mò nói.

Cho tới bây giờ anh vẫn chưa hề nghe Phùng Hân Nhiên nói về thân thế của mình và người nhà của cô.

“Thực ra không có gì để nói cả. Hồi nhỏ em hay bị đánh, bị mắng là đồ không có cha…” Phùng Hân Nhiên rúc vào lòng Tô Hoán, bắt đầu nói ra quá khứ của mình, cô chưa bao giờ nói ra nỗi đau và sự ấm ức cho bất kỳ ai trước đó.

Tề Mẫn Mẫn rúc trong lòng Hoắc trì Viễn, nhìn Hoắc Nhiên và Vương Giai Tuệ khiêu vũ ở sàn nhảy, cười nói với Hoắc trì Viễn: “Em cảm thấy hai người họ rất đẹp đôi!”

“Có vẻ Giai Tuệ hơi bài xích Hoắc Nhiên một chút!” Hoắc trì Viễn nhìn Vương Giai Tuệ một cái.

“Hoắc Nhiên là một người đàn ông ấm áp!” Tề Mẫn Mẫn nghiêng đầu sang một bên, liếc nhìn Hoắc trì Viễn một cái, “Em cảm thấy cô gái có thể kháng cự được sức hấp dẫn của Hoắc Nhiên, nhất định là một cô gái mạnh mẽ!”

“Đàn ông ấm áp?” Nghe thấy Tề Mẫn Mẫn nói như vậy, Hoắc trì Viễn chỉ cười.

Lão nhị là người đàn ông ấm áp sao?

Anh cũng chưa phát hiện ra Hoắc Nhiên lại có ưu điểm này. Anh ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Nhiên, phát hiện thằng bé ở trước mặt Vương Giai Tuệ lại giống như kẻ dở hơi, chỉ biết phụng phịu chọc cười Vương Giai Tuệ.

Hoắc Tương nhảy đến trước mặt bọn họ, vừa uốn éo cơ thể đầy đặn theo tiếng nhạc, vừa hỏi: “Anh, chị dâu nhỏ, hai người không nhảy sao? Hôm nay không khí thật tốt!”

Tề Mẫn Mẫn lắc đầu, “Em vẫn cảm thấy không khỏe, chị đi nhảy đi!”

Cô cảm thấy vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cả người vô lực. Lúc đốt pháo hoa dường như đã tiêu tốn toàn bộ sức lực rồi. Cho nên cô không muốn động đậy gì cả.

Mà chân Hoắc trì Viễn vẫn chưa khỏi hẳn.

Bọn họ cứ ngồi ở ghế sô pha, dựa vào nhau, nhìn mấy người Hoắc Tương khiêu vũ cũng rất vui rồi.

“Em ra nhảy đây! Không nói chuyện với hai người nữa!” Hoắc Tương cười tránh ra chỗ khác, rất nhanh hòa vào đám đông.

“Em chưa bao giờ gặp một cô gái nào cởi mở như chị Hoắc Tương cả!” Tề Mẫn Mẫn hâm mộ nói.

“Quá cởi mở. E rằng sẽ không có người đàn ông nào chấp nhận con bé!” Hoắc trì Viễn nhìn em gái, có chút lo lắng.

Hoắc Tương làm theo đề nghị của anh, chạy đến thành phố B nhưng cũng không nghe thấy con bé nói về kết quả.

Chẳng lẽ người đàn ông Tần Viễn Chu kia không thích Hoắc Tương sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play