Chương 1057

Tề Mẫn Mẫn bĩu môi, khẽ cười nói:”Anh tưởng tuổi trẻ mà mãi mãi, có thể sánh với dung mạo trẻ trung của em sao?”

“Bị em nhìn ra rồi.” Hoắc trì Viễn hôn lên trán Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều cười nói. “Hai mươi năm nữa, em còn dung mạo trẻ trung, anh cũng là ông già năm mươi tuổi rồi. Anh sợ em sẽ ghét bỏ anh mất.”

“Cho dù anh 80 tuổi cũng là một Hoắc trì Viễn anh tuấn!” Tề Mẫn Mẫn hôn lên môi mỏng của Hoắc trì Viễn, cười nói: “Đừng lo lắng mù quáng, ngủ đi.”

“Uhm.” Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn, nhẹ nhàng hừ ở bên tai cô bài hát ru con.

Có lẽ là lời của anh nói khiến cho Tề Mẫn Mẫn quên mất bi thương, rất nhanh liền nhắm mắt lại, ngủ thật say trong ngực anh, tuy ngủ nhưng không quá an ổn, nhất là ngủ thiếp đi.

Hoắc trì Viễn thở ra một hơi dài, cũng ôm Tề Mẫn Mẫn đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Tề Mẫn Mẫn thật sự trễ, cảm giác cả người chua xót đau đớn vô lực. Cô cắn răng đứng lên, mới vừa rửa mặt xong liền nhìn thấy Hoắc trì Viễn mang bữa sáng đi vào.

“Như thế nào đã dậy rồi?” Hoắc trì Viễn đặt bữa sáng lên trên bàn, liền đi vào, kéo Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, hôn lên trán của cô.

Tối qua lúc nửa đêm, anh lại tỉnh lại lần nữa, đã thấy cô đang phát run. Anh chạy nhanh đi đo nhiệt độ cơ thể cô, mới phát hiện cô đang sốt.

Tìm Hoắc Nhiên lấy thuốc hạ sốt, cho cô uống. anh cũng không dám chợp mắt nữa.

Hai người bọn họ ở trong tuyết quá mệt nhọc, sức chống cự của anh dù rất lớn nhưng chỉ qua một đêm đã đến đỉnh điểm, nhưng Tề Mẫn Mẫn không những bị cảm lạnh, sinh non còn khiến cô yếu đi rất nhiều, khí lạnh xâm nhập vào cơ thế, khiến bệnh tình càng nghiêm trọng.

Trời sáng thì cô mới bớt sốt đi một chút.

Anh mới có cơ hội chợp mắt một chút.

“Thế nào mà em thấy cả người vô lực, tất cả xương xốt đều đau đớn. Hoắc trì Viễn, không phải em mắc bệnh nan y chứ?” Tề Mẫn Mẫn suy yếu dựa sát vào Hoắc trì Viễn, hỏi.

“Em đang bị bệnh, đừng suy nghĩ.” Hoắc trì Viễn vuốt tóc cô, cưng chiều nói: “Nhanh đi ăn bữa sáng, bà nội Hoắc ý để nóng cho em, ngay cả anh cũng không được uống.”

“Bà nội thật tốt.” Tề Mẫn Mẫn cảm động cười.

“Bởi vì em là cháu dâu ngoan của bà, bà thương em nhiều hơn anh.” Hoắc trì Viễn đỡ cô ngồi đến trước bàn ăn, đặt bữa sáng trước mặt cô.

“Thơm quá!” Tuy rằng không thèm ăn, Tề Mẫn Mẫn vẫn cố gắng uống một ít canh. Cô biết mình phải nhanh khỏe lại, sự suy yếu này sẽ khiến nhuwnngx người thương yêu cô lo lắng.

“Ăn không vào?” Hoắc trì Viễn cười hỏi.

“Đúng, không có khẩu vị gì cả. Hoắc trì Viễn, anh giải quyết giúp em đi.” Tề Mẫn Mẫn giao bữa sáng cho Hoắc trì Viễn, vô lực ghé vào trên bàn.

Hoắc trì Viễn ăn một ngụm, sau đó đút cho cô: “Anh cũng không đói, hai người một người một ngụm, bắt đầu tiêu diệt nó!”

Tề Mẫn Mẫn ngoan ngoãn há mồm.

Rất nhanh, hai người liền uống hết bát canh.

Hoắc trì Viễn cầm bát cười nói: “Trách không được có người ăn thưởng thực mới hương.”

“Em còn muốn đi ngủ.” Tề Mẫn Mẫn gục xuống bàn vô lực nói.

“Anh đưa em lên giường.” Hoắc trì Viễn đặt bát xuống, cố hết sức ôm lấy cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play