Chương 1022

Anh rút di động, mở chức năng đèn pin, chiếu vòng vòng lên trên: “Hi vọng họ có thể nhìn thấy ánh sáng này mà biết được vị trí của chúng ta!”

Tề Mẫn Mẫn để tay lên miệng, dùng hết sức lực hô to: “Ba, con ở đây! Tề Mẫn Mẫn ở chỗ này!”

Có lẽ là quá mệt mỏi, trên người đang chảy máu, cho nên tiếng kêu của cô chẳng khác nào tiếng mèo kêu.

Hoắc trì Viễn đưa điện thoại di động cho Tề Mẫn Mẫn: “Em chiếu đèn lên đi!”

Tề Mẫn Mẫn gật đầu, học Hoắc trì Viễn, di chuyển đèn pin vòng vòng.

“Con và Tề Mẫn Mẫn ở đây! Ba, chúng con bị thương!” Hoắc trì Viễn lớn tiếng hô, từng tiếng từng tiếng một.

Những tiếng bước chân dần rõ ràng hơn, Tề Mẫn Mẫn nghe thấy giọng nói hoảng hốt của ba.

“Tề Mẫn Mẫn!” Tề Bằng Trình lần theo giọng nói và nguồn sáng tìm thấy Tề Mẫn Mẫn. Ông thấy khuôn mặt tái xanh và suy yếu của cô bị dọa sợ: “Hoắc trì Viễn, đây là có chuyện gì?”

“Con bị trẹo chân, Tề Mẫn Mẫn đi nhặt nhánh cây bị rơi vào bẫy, sinh non!” Hoắc trì Viễn đau đớn trả lời.

“Bảo bối đáng thương của ba!” Tề Bằng Trình đau lòng ôm Tề Mẫn Mẫn đang ở trên đùi Hoắc trì Viễn, rơi nước mắt nói. Ông trầm giọng nói với anh, “Trở về phải giải thích rõ tại sao lại lại không chăm sóc Tề Mẫn Mẫn!”

“Ba, đó không phải là lỗi của Hoắc trì Viễn, là có người muốn giết tụi con!” Tề Mẫn Mẫn lập tức túm lấy áo của ba, gấp gáp bào chữa cho Hoắc trì Viễn.

Tề Bằng Trình lập tức nhìn về phía Hoắc trì Viễn, chờ anh xác nhận. Lúc thấy anh gật đầu, ông phẫn nộ cùng đau lòng nói: “Là ai?”

“Con cũng không rõ lắm! Ba, ba yên tâm đi, con nhất định sẽ điều tra ra!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nghiêm túc trả lời.

“Có kêt quả báo cho ba biết!” Tề Bằng Trình lạnh lùng nheo mắt lại. Dám gây tổn thương cho con gái bảo bối của ông chính là đối nghịch với ông. Tuyệt đối ông sẽ không tha thứ cho người muốn hại Tề Mẫn Mẫn.

Trác Liệt và A Thập Khố cũng chạy đến nơi. Trác Liệt ngồi xổm xuống trước mặt Hoắc trì Viễn, đưa cây đuốc cho anh: “Hoắc trì Viễn, chân anh bị sưng rất nặng. Tôi sẽ cõng anh!”

“Cảm ơn!” Hoắc trì Viễn tiếp nhận cây đuốc, thành khẩn nói cảm ơn.

Lúc Trác Liệt chạm vào tay Hoắc trì Viễn, liền phát hiện ra ngón tay cậu ta thật lạnh, lúc này anh mới để ý tới trên người cậu ta mặc mỗi một chiếc áo len đơn bạc, áo khoác chính thì đang choàng trên người Tề Mẫn Mẫn. Anh lập tức cởi áo khoác, đưa cho Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn không có nhận lấy, mà trả lại cho Trác Liệt: “Em sốt rồi, không thể lại để cho anh cũng sinh bệnh nữa. Anh cõng em xuống núi là được.”

Trác Liệt lúc này mới mặc lại áo khoác, cõng Hoắc trì Viễn trên lưng, thanh âm trầm trầm nói với Tề Bằng Trình: “Dượng, nhanh dẫn bọn họ xuống núi!”

“Lạnh quá.” Tề Mẫn Mẫn tựa vào trong lòng Tề Bằng Trình, mơ mơ màng màng nói khẽ.

Tề Bằng Trình cẩn thận chạm vào trán Tề Mẫn Mẫn, thấy lòng bàn tay nóng lát, ông lập tức cởi áo khoác trên người, quấn một vòng quanh người Tề Mẫn Mẫn: “Tề Mẫn Mẫn cũng phát sốt rồi!”

A Khố đau lòng thở dài: “Đây là làm sao vậy? Buổi sáng còn tốt lắm mà.”

“Bọn cháu gặp được con gấu rừng hung ác, tránh được một kiếp, lại gặp đám người muốn giết bọn cháu. Lúc ngã xuống sườn núi chân của cháu liền bị thương. Tề Mẫn Mẫn đỡ cháu đi xuống núi, kết quả lại quay về chỗ ban đầu bị đuổi giết. Chúng cháu biết mình không ra được, liền nghĩ muốn đốt lửa cầu cứu. Lúc Tề Mẫn Mẫn đi nhặt cành củi khô, liền không may tiến vào cạm bẫy của thợ săn, dẫn đến sanh non…” Hoắc trì Viễn nói đến phần sau, thanh âm đã nghẹn ngào không thành lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play