Chương 1019

“Chúng ta… Lại quay về chỗ cũ rồi.” Hoắc trì Viễn chỉ chỉ cây cổ thụ cách đó không xa, thanh âm khàn khàn nói.

“A? Tại sao lại có thể như vậy? Chúng ta không phải vẫn theo hướng xuống núi à?” Tề Mẫn Mẫn chán nản quyệt miệng nhỏ.

“Trách anh, là anh chọn lầm đường.” Hoắc trì Viễn ôm hết mọi trách nhiệm lên người mình, cố gắng giảm bớt sự tự trách trong lòng Tề Mẫn Mẫn.

“Vốn dĩ không phải lỗi của anh.” Tề Mẫn Mẫn ôm Hoắc trì Viễn, có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Chẳng lẽ ông trời muốn để hai người họ…

Trước gặp thú dữ, lại bị người hãm hại, ở trong núi đi một lúc lâu vẫn về chỗ cũ.

“Đừng sợ, nhất định chúng ta có thể đi ra ngoài.” Hoắc trì Viễn nhẹ giọng trấn an.

“Có cách nào cầu cứu không.” Tề Mẫn Mẫn nhìn bốn phía tuyết trắng mờ mịt hỏi.

Hoắc trì Viễn yên lặng vài giây, nói với Tề Mẫn Mẫn: “Em đi nhặt nhánh cây đi, anh xem có cách gì để đốt lửa không.”

“Được.” Tề Mẫn Mẫn đỡ Hoắc trì Viễn đến một tảng đá bên cạnh, để anh ngồi xuống, sau đó đi tìm nhánh cây.

Hoắc trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn đi xa, lập tức bất an kêu lên: “Nha đầu, không được đi quá xa.”

“Nhưng gần đây không có cành khô, anh đừng lo lắng, em sẽ không…” Tề Mẫn Mẫn còn chưa nói xog, liền rơi xuống.

“Nha đầu.” Hoắc trì Viễn trơ mắt nhìn cô ngã xuống, nhưng không có cách nào bổ nhào tới cứu cô, lập tức tràn ngập tự trách. Anh kéo theo chân bị thương đến chỗ cô bị rơi xuống, lo lắng hỏi: “Nha đầu, em có sao không?”

“Hoắc trì Viễn, anh đừng lo, em rơi xuống một cái bẫy rất tốt.” Tề Mẫn Mẫn cố nén đau quặn ở bụng, vội vàng an ủi Cố Mjac.

Hoắc trì Viễn leo đến bên cạnh cái bẫy, lưng đã bị chảy mồ hôi lạnh đến ẩm ướt. anh ghé xuống, đưa tay cho cô: “giữ chặt tay của anh.”

Tề Mẫn Mẫn tái nhợt mặt lắc đầu: “Hoắc trì Viễn em bò lên được.”

“Em làm sao thế.” Hoắc trì Viễn thấy cô không đúng, lập tức kinh hoảng hỏi han.

Tề Mẫn Mẫn gắt gao ôm bụng, nén khóc trả lời: “Hoắc trì Viễn, anh mặc kệ em đi, nhanh tìm cách xuống núi cầu cứu đi.

Hoắc trì Viễn đau lòng nhìn chân bị thương của mình, hận chính mình sao lại bị thương lúc này. Nếu anh không bảo cô đi nhặt cành cây, cô cũng sẽ không rơi xuống bẫy.

“Hoắc trì Viễn, anh bò cũng phải bò xuống núi.” Tề Mẫn Mẫn cố nén đau đớn nói: “Nếu không thì cả hai chúng ta đều phải chết.”

“Em đã nói cùng sống cùng chết.” Hoắc trì Viễn bá đạo trả lời.

Tề Mẫn Mẫn nghe thấy anh nói, cảm động khóc lên: “Hoắc trì Viễn, anh ngốc thế, có biết như vậy hai chúng ta đều phải chết không.”

“Biết nhưng anh sẽ không để mặc một mình em mà sống sót.” Hoắc trì Viễn dò xét đưa tay vào trong bẫy, vươn hai tay ra nói với cô: “Đưa tay cho anh.”

“Hoắc trì Viễn, em đau bụng lắm không đi nổi, anh bỏ tay đi.” Tề Mẫn Mẫn rưng rưng nhìn anh.

“Em làm sao thế.” Hoắc trì Viễn hoảng sợ. Anh lập tức lấy điện thoại ra, mở đèn pin chiếu vào trong bẫy. Đột nhiên có ánh sáng, dáng vẻ chật vật của cô lập tức ập thẳng vào trong mắt Hoắc trì Viễn. Chỉ thấy dưới người cô toàn máu, không chỉ máu, cả mười ngón tay của cô cũng bị đầy máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play